Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 121 - Chương 119. Thần Tượng Của Muôn Người, Hình Mẫu Đàn Ông Lý Tưởng Của Bao Thiếu Nữ

Chương 119. Thần Tượng Của Muôn Người, Hình Mẫu Đàn Ông Lý Tưởng Của Bao Thiếu Nữ
Chương 119. Thần Tượng Của Muôn Người, Hình Mẫu Đàn Ông Lý Tưởng Của Bao Thiếu Nữ

"Chuyện này, chuyện này làm sao có thể!"

Cả Mạc Thanh Uyển và Nhâm Trung Húc đều sững sờ, đầu óc ong ong, thậm chí họ còn mất khả năng suy nghĩ.

“Có gì mà không thể!” La Vạn nói:

"Có được một người bạn tốt như Lâm tiên sinh đây, là phúc tám đời mà các người có được. Người như các ngươi, tôi nghĩ không xứng đáng được ở lại tập đoàn Viễn Đông!"

Mạc Thanh Uyển nhìn Lâm Dật, giờ phút này cô nhận ra mình không thể hiểu rõ được người bạn học cũ này của mình rồi.

Mới tốt nghiệp được hơn nửa năm, thực sự đã trở nên giàu có như vậy sao?

Ngay cả khi trúng vé số cũng không thể kiếm được nhiều như vậy!

“Lâm, Lâm Dật, cậu thật sự mua tòa tháp đôi Song Tử sao?” Mạc Thanh Uyển lắp bắp hỏi.

Lâm Dật nhún vai: "Vừa rồi không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Là cậu không tin thôi."

Mặc dù không rõ Lâm Dật đã mua tòa tháp đôi Song Tử này bằng cách nào.

Nhưng chắc chắn rằng người bạn học cũ này của cô đã phát đạt.

Trở thành tỷ phú giàu có!

“Lâm tiên sinh, ngài xem chuyện này thật là lũ lụt tràn đến miếu Long Vương, thật sự người một nhà mà lại không biết.” Nhâm Trung Húc cười nói:

"Chẳng phải anh vừa nãy muốn ăn tối với tôi sao? Vừa hay là tối nay tôi có thời gian, chúng ta hãy cùng nhau đi ăn như ý anh đi."

“Những người như anh ăn cơm phải là cấp tổng giám đốc mới được ăn cùng, vậy tôi nên ăn cùng với người có cấp bậc gì đây?” Lâm Dật nhẹ giọng nói:

“Cùng tôi ăn cơm? Anh nghĩ mình có tư cách này sao?"

"Cái này…"

Nhâm Trung Húc xấu hổ vô cùng.

Đúng là tự mình vả vào mặt mình mà, chát chát chát!

"Lâm tiên sinh, anh không cần phải nói chuyện với họ. Chúng ta đi đến phòng họp và ký hợp đồng thôi." La Vạn nói.

"Được rồi đi thôi."

Lâm Dật không nói chuyện với hai người kia nữa.

La Vạn dẫn đường cho Lâm Dật, hai người cùng nhau bước vào tập đoàn Viễn Đông.

"Trước đây tôi cứ nghĩ người đại gia bí ẩn đó sẽ là một người đàn ông trung niên béo ú. Không ngờ lại đẹp trai như vậy, bất ngờ quá!" Một nữ nhân viên của tập đoàn Viễn Đông nói.

"Ai nói không được? Lúc đầu, tôi còn lo lắng rằng người bên kia sẽ động tay với tôi. Tôi mà biết rằng Lâm tiên sinh đây đẹp trai như vậy, đừng nói gì là động tay, đem tôi lột sạch tôi cũng chịu."

"Yêu chết mất. Người vừa đẹp trai vừa giàu có. Quả thực đúng là thần tượng của mọi người, là mẫu người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái".

Bên trong tòa nhà Viễn Đông, sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Dật được đưa tới phòng họp.

Nhìn thấy tài liệu trên bàn, Lâm Dật sửng sốt.

Có một bản hợp đồng dày hơn 10 cm, đủ để ký một lúc.

Gần nửa giờ sau, Lâm Dật đã ký tên xong vào đống tài liệu dày cộp, La Vạn chủ động đưa tay ra, khen ngợi:

"Anh Lâm đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ đã làm việc lớn như vậy. Điều này thực sự khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ."

“La tổng khách khí quá."

"Nhân tiện tôi muốn hỏi anh Lâm vài điều."

"Không sao, anh nói đi."

“Bây giờ toà tháp đôi Song Tử đã là tài sản của anh, anh có ứng cử viên thích hợp nào cho phương diện quản lý bất động sản không?” La Vạn ngập ngừng hỏi.

“La tổng có ứng cử viên thích hợp sao?"

"Đúng vậy. Tôi có cậu em vợ mở công ty bất động sản, tên là Đỉnh Huy, quy mô công ty đứng thứ ba ở Trung Hải. Tập đoàn Viễn Đông của chúng tôi là do tập đoàn bất động sản họ phụ trách.”

La Vạn cười nói: "Đương nhiên, nếu anh Lâm đã có ứng cử viên thích hợp ở đây, coi như tôi chưa nói gì cũng được."

“Tôi vừa mới mua tòa tháp đôi Song Tử, nhưng tôi chưa có thời gian để chọn công ty quản lý bất động sản.” Lâm Dật nói: “Nếu La tổng đã giới thiệu vậy, hãy sắp xếp một bữa hẹn đi, để chúng ta bàn bạc kỹ hơn.

"Được thôi, để tôi sẽ nói với cậu ta liên hệ với anh."

"Được."

"Anh Lâm, để tôi tiễn anh."

"Không cần đâu, tôi quen cô độc một mình rồi, không thích phô trương quá đâu, anh khách sáo như vậy tôi thực sự không quen lắm." Lâm Dật nói: "Anh tiếp tục công việc đi, tôi đi trước đây."

"Vậy tôi không khách sáo với anh Lâm nữa."

Nói thì nói vậy thôi, nhưng La Vạn vẫn lịch sự đưa Lâm Dật vào thang máy.

Anh thở phào nhẹ lòng, thời đại này, người đàn ông giàu có mà lại dễ gần như Lâm Dật quả là hiếm có.

Từ thang máy bước xuống sảnh tầng một, ánh mắt của tất cả đàn ông đều có hơi kinh sợ.

Mặc dù Lâm Dật giàu có và đẹp trai hơn họ, nhưng họ không ghen tị gì cả.

Bản thân họ cũng biết rằng dù có cố gắng đến đâu thì cả đời này họ sẽ không bao giờ đạt đến trình độ này, những người như vậy họ chỉ thích ngước nhìn chứ không hề ghen tị.

Những người phụ nữ thì mê tới mê lui, ai cũng muốn một lần được thử, nếu được anh ấy chiếu cố, cả đời này sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Tại lối vào của tòa nhà Viễn Đông, Nhâm Trung Húc và Mạc Thanh Uyển, cả hai đều cầm thùng hồ sơ của mình trên tay, họ đã hoàn tất thủ tục từ chức.

Nhưng vẻ mặt của hai người khác nhau.

Nhâm Trung Húc trông có vẻ bực bội, trong khi Mạc Thanh Uyển có chút vui mừng.

"Thanh Uyển, đừng lo lắng, mặc dù anh đã bị sa thải, nhưng với khả năng của mình anh vẫn có thể tìm được việc làm giám đốc điều hành ở một công ty khác. Việc nuôi em sau này không thành vấn đề." Nhâm Trung Húc an ủi người yêu.

“Anh nghĩ nhiều quá rồi.” Mạc Thanh Uyển nói: “Em nghĩ hai người chúng ta không hợp, chúng ta chia tay đi.”.

"Chia tay? Tại sao lại chia tay? Không phải em nói muốn lấy anh sao!" Nhâm Trung Húc lớn tiếng hỏi lại.

Trong lúc này, người đồng nghiệp đang tiễn bọn họ đứng bên cạnh cũng hoang mang, mối quan hệ giữa hai người đã rất ổn định thì tại sao lại phải chia tay?

"Lâm Dật là bạn học thời đại học của tôi. Chúng tôi có tình cảm quan hệ từ trước. Hơn nữa, khi còn đi học, anh ấy đã viết cho tôi một bức thư tình. Đến bây giờ anh ấy vẫn còn thương nhớ tôi. Bây giờ tôi mới hiểu ra được, tôi muốn ở bên Lâm Dật."

Vẻ mặt Nhâm Trung Húc bất ngờ, biểu lộ vẻ tức giận.

"Mạc Thanh Uyển, tôi thật sự nhìn lầm cô. Không ngờ cô lại là người như vậy!"

"Tôi chỉ làm theo trái tim của mình, anh đừng làm phiền tôi nữa, cả hai chúng ta đã kết thúc."

"Kết thúc thì kết thúc! Với năng lực của bố mày, bố mày còn có thể gặp người tốt hơn!"

Sau khi chửi bới xong, Nhâm Trung Húc đã cầm thùng bỏ đi.

"Anh Lâm thậm chí còn viết cho cậu một bức thư tình khi còn đi học sao? Thật hay giả vậy?" Đồng nghiệp của Mạc Thanh Uyển ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên là thật.” Mạc Thanh Uyển ngẩng cao đầu nói: “Chỉ là lúc đó tôi toàn tâm toàn ý học hành, không có để ý điều này, cho nên mới bỏ lỡ anh ấy.”

“Vậy thì cậu không phải ‘gần quan được ban lộc’ rồi sao.” Đồng nghiệp của Mạc Thanh Uyển hào hứng nói.

“Tất nhiên.” Mạc Thanh Uyển nói:

"Vừa rồi khi chúng tôi trò chuyện, anh ấy cũng nhắc đến thời đại học. Tôi nghe anh ấy nói rằng anh ấy chưa bao giờ ngừng nhớ tôi. Lúc đó, tôi đã rất rung động. Tôi không muốn bỏ lỡ một người đàn ông thật lòng như vậy."

"Chúc mừng Thanh Uyển, tương lai cậu sẽ được gả vào một gia đình giàu có, nhưng không được quên những người bạn đáng thương của mình nhé."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không quên cậu đâu."

"Mau mau, Thanh Uyển nhìn xem, anh Lâm từ toà cao ốc đi ra rồi kìa."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 119.
Bình Luận (0)
Comment