"Nhanh nhanh lên, cầm giúp tôi."
Mạc Thanh Uyển đưa cái thùng trên tay mình cho một đồng nghiệp, vội vã chỉnh trang lại một chút quần áo, tóc tai và lớp trang điểm của mình, hướng về Lâm Dật đi tới.
"Lâm Dật."
"Cậu còn chưa đi sao?" Lâm Dật cười nói.
"Em đang chờ anh đấy." Mạc Thanh Uyển nở một nụ cười mà cô cho là rạng rỡ nhất, cô tự tin với nụ cười này có thể mê hoặc được Lâm Dật.
"Chờ tôi làm gì?"
"Chủ yếu là có chuyện muốn nói với anh." Mạc Thanh Uyển có chút khẩn trương, nếu như Lâm Dật biết mình và Nhâm Trung Húc đã chia tay, có thể hay không kích động muốn ôm lấy mình?
Nếu như đúng là như vậy, trước mặt mọi người, cũng quá xấu hổ rồi.
"Tôi cùng Nhâm Trung Húc đã chia tay rồi."
"Ồ."
Hả?
Thái độ thờ ơ của Lâm Dật khiến Mạc Thanh Uyển ngạc nhiên.
Thời đi học, anh ấy đã viết thư tình cho mình, đến nay đối với mình nhớ mãi không quên, cô cũng đã chia tay, khôi phục lại cuộc sống độc thân, tại sao anh ấy lại tỏ vẻ thái độ lạnh lùng như vậy.
Cô không phải là nữ thần trong lòng anh ấy sao? Lẽ ra anh ấy phải kích động muốn ôm lấy cô với sự phấn khích chứ?
Hay là anh ấy cũng suy nghĩ giống mình, bởi vì là ở đây là nơi công cộng, cho nên thật không tiện thể hiện tình cảm.
Mạc Thanh Uyển nghĩ trái nghĩ phải, quả thật có khả năng này.
"Tối nay anh có thời gian không? Để ăn mừng tôi khôi phục lại cuộc sống độc thân, em mời anh ăn cơm có được hay không?"
Lâm Dật lắc đầu một cái, "Không tốt lắm đâu."
"Không tốt? Tại sao anh lại từ chối em?" Mạc Thanh Uyển không phục, kiêu ngạo nói:
"Trước đây không phải là anh viết thư tình cho em sao, nói em là nữ thần trong lòng anh, hiện tại em cũng đã cho anh một cơ hội, tại sao anh còn không biết quý trọng chứ?"
Lâm Dật xoa xoa thái dương.
Đầu có chút đau.
"Tôi vừa nãy đã nói rõ rồi, bức thư tình kia là do Trương Tùng viết, tôi chỉ là thay anh ta truyền đạt lại thôi, phải làm sao thì cô mới tin đây? Mau tỉnh lại, đừng có nằm mơ nữa."
Ha ha ...
Những người đứng vây xem, đều bắt đầu cười ồ lên.
"Mạc Thanh Uyển cũng quá tự cho mình là có giá rồi, Lâm tiên sinh vừa đẹp trai lại có tiền, thiếu cái gì thì thiếu, nhưng chính là không thiếu phụ nữ, cô ta lại còn tự xưng mình là nữ thần trong lòng người ta, quá tự luyến rồi."
"Những người phụ nữ này là như vậy đó, lúc người ta không có tiền thì lạnh nhạt, bây giờ người ta có tiền rồi, lại như con ruồi mà nhào tới."
"Trước mặt người bình thường là nữ thần, trước mặt những người có tiền lại như một con chó thè lưỡi chờ xương, ài ..."
Hai má Mạc Thanh Uyển đỏ bừng như bị người ta đánh cho vài tát, xấu hổ muốn độn thổ cho xong.
"Được rồi, cô cứ bận chuyện của cô đi, tôi đi trước đây."
Nói xong, Lâm Dật đi về phía chiếc Rolls-Royce Phantom của mình.
"Thật không hổ là Lâm tiên sinh, vậy mà lại lái Rolls-Royce Phantom, có người nói giá của nó khoảng hơn 9 triệu đấy, quá là có tiền rồi."
"Cuộc đời của tôi chắc không bao giờ có cơ hội ngồi lên một chiếc xe như vậy."
"Anh đi thẩm mỹ đi, sau đó tìm một người phụ nữ hơn 60 tuổi giàu có, kế thừa tài sản của cô ta sau đó thì có khả năng lái một chiếc Phantom này rồi."
Đứng cách đó không xa, Mạc Thanh Uyển nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Phantom của Lâm Dật, cặp mắt vẩn đục của cô ta lần nữa trở nên sáng lên!
Không thể từ bỏ!
Dù như thế nào, mình cũng phải nắm bắt được cơ hội lần này!
Nếu như bỏ lỡ, đời này đều không có cơ hội gả vào hào môn rồi!
"Lâm Dật!"
Vừa mở cửa xe, nghe được Mạc Thanh Uyển từ phía sau gọi mình lại.
"Còn có chuyện gì sao? "
Mạc Thanh Uyển cố gắng quét đi mây mù trên mặt, vui vẻ ra mặt nói:
"Hiện tại em đã bị đuổi việc, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, anh đưa em về một đoạn đường cũng không có vấn đề gì chứ?."
Nói xong, cô cũng mặc kệ Lâm Dật có đồng ý hay không, trực tiếp đi qua ngồi lên ghế phụ.
"Đúng là có khác biệt, xe tốt chính là không giống nhau, mới vừa ngồi xuống cũng cảm giác hơi nóng rồi."
Nhìn thấy Mạc Thanh Uyển ngồi lên ghế phụ xe của Lâm Dật, các đồng nghiệp cũ của cô đều kinh ngạc, lẽ nào sự việc đã được xoay chuyển?
Họ có chút ghen tị!
Lâm Dật im lặng nhìn Mạc Thanh Uyển, cố ấy lúc đi học rất cao lãnh, lúc này mới tốt nghiệp hơn nửa năm đã biến thành người không biết xấu hổ như vậy rồi.
"Tôi cho cô ngồi sao?"
"Không phải, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học một thời, lẽ nào đưa em đi một đoạn cũng không được sao?" Mạc Thanh Uyển cười nói.
"Cô không muốn xuống có phải không?"
"Em đã ngồi rồi, sao lại xuống?" Mạc Thanh Uyển u oán nói.
"Được, vậy cô ngồi đi."
"Ừ."
Mạc Thanh Uyển vốn tưởng rằng Lâm Dật cũng sẽ lên xe, sau đó đem chính mình lôi đi, như vậy mình cũng cơ hội của ôm anh ấy.
Nhưng lại phát hiện, anh ta đang cầm điện thoại di động để gọi điện.
"Lâm Dật, anh đặt phòng khách sạn sao? Em ở chỗ nào cũng được, tùy anh chọn." Mạc Thanh Uyển ngượng ngùng nói.
"Ừm, tôi có thể đặt cho cô một khách sạn có thể gia hạn vô thời hạn, hơn nữa còn tặng vòng tay bạch kim và lắc chân cho cô."
"Thực ra, anh không cần làm như vậy đâu. Em muốn ở bên cạnh anh, cũng không phải vừa ý tiền của anh, là em cảm thấy đã hiểu rõ con người của anh, em sẽ cảm thấy xấu hổ khi anh tiêu nhiều tiền như vậy vì em đó."
Mạc Thanh Uyển có chút không tìm được manh mối, mới vừa rồi còn nghĩa chính ngôn từ đem mình cự tuyệt, lẽ nào nhanh như vậy liền đổi ý chứ
Xem ra là sự chân thành của mình đã làm anh ấy cảm động rồi.
Dù sao mình cũng là hoa khôi lúc học đại học với anh ấy, là nữ thần trong lòng của tất cả nam nhân, anh ấy có chuyển biến như vậy, cũng có thể hiểu được.
"Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng không tốn tiền."
"Hả? Không tốn tiền?"
Lâm Dật không trả lời, bởi vì điện thoại đã được kết nối.
"110 ư? Có một người phụ nữ ở trong xe của tôi ăn vạ, tôi đang ở trước cửa tòa nhà Viễn Đông, các anh có thể phái người đến xử lý một chút không?"
"Được, cứ như vậy đi, nhanh lên qua đây."
Mạc Thanh Uyển suýt chút nữa thổ huyết.
"Anh, anh rõ ràng báo cảnh sát!"
"Bằng không thì phải làm thế nào?." Lâm Dật bất đắc dĩ nói: "Kêu cô xuống xe cô lại không xuống, tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh thôi."
"Lâm Dật, anh đừng báo cảnh sát, em xuống xe là được chứ gì." Mạc Thanh Uyển nói, sau đó mặt mũi xám xịt bước xuống xe.
"Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm, lãng phí hai xu tiền điện thoại của tôi."
Nói xong, Lâm Dật lái xe rời đi, mà Mạc Thanh Uyển thì thành trò cười cho tất cả mọi người.
Rời khỏi tập đoàn Viễn Đông, Lâm Dật cũng không trở về trường học, mà là lái xe đến toà tháp đôi Song Tử.
Nhìn thấy toà tháp đôi tráng lệ, bản kế hoạch tuyệt đẹp trong lòng Lâm Dật càng thêm rõ ràng.
Về sau, nơi này chính là địa điểm đặt công ty của mình.
Trong mơ hồ, Lâm Dật có loại dự cảm, trong tương lai không xa, nơi này sẽ trở thành tiêu điểm của thế giới!
Sau khi dạo một vòng trước tòa tháp đôi, phát giác đã hơn mười hai giờ, Lâm Dật liền lái xe đến khách sạn Bán Đảo, chuẩn bị giải quyết chuyện ăn trưa ở đó.
Cơm nước xong, Lâm Dật vốn định đi trường học, nhưng lại nhận được điện thoại của Tần Hán.
"Lão Lâm, cậu đang làm gì đấy?."
"Mới vừa ăn cơm trưa xong, chuẩn bị đi làm."
"Chỉ là một tài xế Didi, một chuyến xe cậu được trả bao nhiêu tiền, lại đây chạy vài vòng với anh đi, anh đây có chút nghi vấn, cậu tới chỉ điểm một chút cho anh đi."
"Tôi sớm đã nghỉ lái Didi rồi, bây giờ tôi đang ở trường đại học làm giảng viên."
"Mẹ kiếp, cậu có thể làm giảng viên?" Tần Hán kinh ngạc nói: "Thế nào, là cô gái trong câu lạc bộ không dễ chơi, đi tới trường đại học tìm mục tiêu mới à?"
"Đúng là không thể nói chuyện với công tử bột như anh những chuyện này được, tôi đây gọi là tự lực cánh sinh."
"Được rồi, chúng ta cũng cùng một cái đức hạnh như nhau mà, cũng đừng nói về nhau như thế." Tần Hán nói ra: "Hơn nữa chiếc Pagani của cậu, hình như cũng đã sơn sửa lại rồi, lại đây vui đùa một chút đi, vừa vặn đem xe lấy về luôn."
"Được rồi, đợi tôi ở trường đua." Có Triệu Kỳ là chỗ dựa, Lâm Dật buông tha cho ý nghĩ đi trường học, lái xe đi đến trường đua.
Đúng như Tần Hán nói, mình đến đó thuận tiện đem Pagani trở về.
Khi đến trường đua, Lâm Dật nhìn thấy Tần Hán và một số người bạn của anh ta đang ở đây, còn có một vài cô gái mặc váy ngắn phụng bồi.
Lỵ Na, người mà anh trước đó đã gặp cũng có mặt trong hàng ngũ đó.
Nhưng trang phục hôm nay của Lỵ Na lại đặc biệt bớt phóng túng hơn, cô với quần Jean, giày cao gót và áo sơ mi trắng. ngược lại là có mấy phong vị đại tỷ.
"Lâm thiếu, anh tới rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật, Lỵ Na chạy tới, khoát tay anh chào hỏi.
Hơn nữa cô còn lấy ngực của mình, cọ tới cọ lui trên cánh tay của Lâm Dật..
"Thay đổi trang phục, anh suýt nữa là không nhận ra em rồi."
"Biết khẩu vị của anh thích những kiểu con gái đàng hoàng, em liền cố ý thay đổi phong cách một chút cho anh xem."
------
Dịch: MBMH Translate