"Ha ha, anh Lâm anh vậy mà có thể oán trách cô ấy không mang anh đi theo nha." Đỗ Dao cười ha hả nói:
"Nhưng nhìn cách ăn mặc của cô ấy cũng biết là người rất có tiền nha, nửa đời sau xem như là có bảo đảm, chuẩn bị bất cứ tình huống nào rồi."
"Nếu quả thật quấn lấy với nhau, cô còn cảm thấy tôi còn có nửa đời sau sao? Nửa đời trước cũng không được chết tử tế rồi."
Nghe hai người bọn họ ở chỗ này tán gẫu, Đỗ Đại Hải đứng ở một bên hút thuốc, trong lòng oán thầm nói: "Cũng không có kém cỏi như thế, có vẻ như còn có thể."
"Được rồi, cũng đừng có trêu đùa anh Lâm nữa, không biết lớn nhỏ gì hết, con buổi chiều còn phải đi phỏng vấn nữa đấy."
"Biết rồi cha."
Đối với chuyện buổi chiều phỏng vấn, Lâm Dật không có ý định trực tiếp giúp đỡ, mà muốn nhìn xem trình độ thực sự của cô ấy như thế nào.
Nếu như có thể vượt qua kỳ thi bằng chính sức lực của mình thì đương nhiên là tốt nhất. Nếu như chênh lệch một chút, thì giới thiệu giúp một tay. Nhưng nếu như kém quá nhiều vậy thì thôi đi.
Buổi trưa, Đỗ Dao gọi đồ ăn mang đến, đem vấn đề bữa trưa giải quyết xong xuôi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Quách Phi liền lái xe đưa cô và một số bạn học khác của Phương Phỉ, đi tới cổng lớn Thang Thần nhất phẩm.
"Anh Lâm, trái cây anh bán ăn rất ngon." Phương phỉ cười nói: "Em ăn một quả được không?"
"Ăn đi, tự anh trồng, không có thuốc trừ sâu đâu."
Lâm Dật rất hào phóng, bởi vì trái cây đã được bán với giá cao hơn, hơn nữa thị trường tiêu thụ cũng đã được mở rộng.
Bạn bè tới đây ăn chút, cũng không sao.
"Vậy em sẽ không khách khí với anh nữa."
Phương Phỉ có tính cách vô tư, cũng rất thực tế, sau khi được sự đồng ý của Lâm Dật, đã bắt đầu cầm vải lên ăn một cách thích thú.
Quách Phi nhàn rỗi không có chuyện gì, cầm lên một quả táo, lau một chút rồi nếm thử.
"Quả táo này thật ngọt." Quách Phi hai mắt tỏa ánh sáng tựa nói.
"3000 một cân trái cây có thể không ngọt sao."
Lâm Dật thản nhiên ném mã thanh toán qua, "Cậu ăn quả táo này, giá gần 1100, tôi sẽ giảm giá cho cậu, chỉ cần đưa 1000 là được rồi."
"Ách ..."
Nghe thấy giá cả, Quách Phi trong nháy mắt cảm giác quả táo trên tay không còn ngọt nữa.
"Sao anh bán mắc như vậy? Bẫy người có phải hay không."
"Anh Lâm vẫn luôn bán với cái giá này, tôi có thể làm chứng."
"Vậy tại sao Phương Phỉ ăn lại không tốn tiền, còn tôi ăn thì phải trả tiền."
"Cô ấy là phụ nữ, lý do này còn chưa đủ sao."
Vẻ mặt Quách Phi tức giận không lên tiếng, "Anh cũng có nhiều tiền như vậy rồi, tôi ăn của anh một quả táo, còn muốn tôi trả tiền, anh cũng không cảm thấy ngại à."
Lâm Dật cười không lên tiếng, Quách phi người này bản chất không xấu, chính là mắc tật xấu còn chưa lành mà thôi.
"Chúng ta đi mau, đến đó sớm một chút, đừng chậm trễ phỏng vấn."
Đỗ Dao cũng biết, tầm quan trọng của buổi phỏng vấn lát nữa, ai cũng không dám lãng phí thời gian nữa.
Việc này nếu như đến muộn, chuyện thi nghiên cứu cũng phải dẹp luôn.
Sau khi đứng lên chào hỏi, ba người ngồi xe đi đến trường đại học Sư Phạm, Lâm Dật với Đỗ Đại Hải, tiếp tục bán đồ trước cửa.
"Tiểu ca ca, anh rốt cuộc cũng xuất hiện."
Phùng Giai Giai chạy chậm đến, "Tôi mỗi ngày đều ngóng trông anh tới đây."
"Sao thế, lại muốn mua hoa quả à."
"Ừ, tôi đã ăn hết hàng tôi mua trước đó rồi, lúc muốn tới mua tiếp thì anh lại không có ở đây."
"Đừng, tôi còn sống rất là tốt đây, nói như vậy giống như tôi đã bị hỏa táng rồi vậy."
"Hì hì, chủ yếu là muốn tới mua trái cây của anh." Phùng Giai Giai chỉ mặt mình nói:
"Từ lúc ăn trái cây của anh, làn da của hai chúng tôi được cải thiện rất tốt. Có rất nhiều người còn đến hỏi tôi là làm sao làm được như vậy. Tôi đều là cực lực giới thiệu đến trái cây của anh đấy."
"Không cần làm nền, cô chỉ là muốn tôi giảm giá cho cô, đúng không."
"Ohh, tiểu ca ca anh sao lại vừa đẹp trai vừa thông minh như vậy chứ." Phùng Giai Giai nói:
"Lần này cho tôi hai phần, mỗi phần 20 ngàn tệ, đợi lát nữa tôi liền thông báo các chị em khác lại đây mua."
"Được rồi."
Lâm Dật cầm cái túi, đổ đầy một ít trái cây giống nhau vào, cuối cùng cân nặng hình như là gần 8 cân rưỡi, được tính là gấp lại.
"Tiểu ca ca, đồ có vẻ hơi nặng, anh có thể giúp tôi giao được không?" Phùng Giai Giai nháy mắt nói.
"Không phải có bảo vệ sao? Với quy định của Thang Thần nhất phẩm, cô có vấn đề gì có thể tìm bọn họ hỗ trợ."
"Nhưng là bọn họ lại không đẹp trai bằng anh nha."
"Tôi chính là yêu thích những người thành thật như cô vậy." Lâm Dật từ trên xe nhảy xuống, "Đi, tôi đưa qua cho cô."
"Ha ha, cảm ơn tiểu ca ca."
Lâm Dật mang theo hai túi hoa quả, hướng về bên trong tiểu khu đi đến, quả thật có chút nặng, đối với một cô gái như Phùng Giai Giai đúng là có chút độ khó.
"Được rồi, đến cửa nhà cô rồi, đồ tôi để ở đây cho cô."
"Tiểu ca ca, có muốn vào trong ngồi một chút không?" Phùng Giai Giai cười híp mắt hỏi, "Bạn của tôi không có ở nhà, chỉ có một mình tôi."
"Vậy cô lát nữa khóa cửa chặt vào, vạn nhất có người sống xông vào sẽ không tốt."
Phùng Giai Giai: Đúng là thẳng nam mà.
"Cảm ơn tiểu ca ca, khi nào tôi ăn xong túi trái cây này, tôi sẽ đến chỗ của anh ủng hộ nữa."
"Được."
Chào hỏi xong, Lâm Dật chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, trùng hợp nhìn thấy cửa đối diện mở ra, một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi đi ra.
Mà người phụ nữ trung niên kia chính là Vương Phương vừa rồi mới mua trái cây xong, đã đưa cho Lâm Dật danh thiếp.
Nhìn thấy Lâm Dật, Vương Phương có chút ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt lộ vẻ vui mừng, lại như gặp được người tình trong mộng của mình vậy.
Loại ánh mắt si mê kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Dật tại chỗ.
"Tiểu tử anh có phải đã nghĩ thông suốt rồi không? Anh yên tâm, về sau anh hãy theo ở bên cạnh tôi. Tôi bảo đảm anh sẽ ở trong căn phòng lớn, lái xe xịn, về sau không cần tiếp tục phải bán trái cây nữa."
Lâm Dật: ???
Tôi con mẹ nó đời trước đến cùng tạo cái nghiệt gì, ở đây cũng có thể gặp phải bà ta chứ?
Hay là đời trước do tôi đánh mất lương tâm.
Phùng Giai Giai: ???
Tiểu ca ca có vẻ như không phải là người như thế, điều này cũng quá điên cuồng rồi.
"Vương tỷ, anh ta là ai?! Sao lại có chút giống người bán trái cây ở cửa vậy."
Người nói chuyện, là người đàn ông trẻ tuổi theo chân Vương Phương cùng nhau đi ra ngoài, tên là Mã Kiến Phong, là một em trai mà Vương Phương đã quen biết trước đó.
"Trước anh ta bán trái cây ở cửa." Vương Phương nói:
"Tôi vừa nãy đã đưa danh thiếp cho cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta sẽ không đến đây tìm tôi chứ. Không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy."
"Nhưng vẻ mặt của người này gian xảo, vừa nhìn thì không giống như là người tốt, vẫn nên bớt để ý đến anh ta thôi."
"Cậu nói nhăng gì đấy!" Vương Phương hừ lạnh một tiếng, "Cút sang một bên, từ nay về sau tôi không cần cậu nữa."
"Vương tỷ, chị nói cái gì vậy? Không phải vừa nãy chị còn nói muốn ở bên em sao? Làm sao quay đầu liền ..."
Mã Kiến Phong cảm xúc kích động, có chút không có cách nào chấp nhận được.
Bởi vì vừa nãy, lúc hai người đang vì yêu vỗ tay, Vương Phương đáp ứng anh ta đưa cho anh ta một chiếc BMW thế hệ năm.
Xe này còn chưa thấy đâu, mình đã bị đá rồi, thời gian trước kia dài như vậy không phải uổng phí sao!
"Đừng đừng đừng, anh đừng kích động." Lâm Dật nói:
"Tôi cảm thấy người anh em này nói rất đúng, bà nhìn xem bộ dáng của tôi đi, vừa nhìn chính là cặn bã nam. Cho nên chúng ta vẫn là nên duy trì khoảng cách nhất định, đối bà và đối với tôi đều tốt."
------
Dịch: MBMH Translate