“Tôi là Vương Miện!”
“Vương Miện?!” Lâm Dật lẩm bẩm một câu, “Không quen.”
“Anh cảm thấy giả ngu còn có ý nghĩa gì sao?”
“Là các người giả trang trước mà, bây giờ bị cắn ngược lại một cái, còn không biết xấu hổ sao.”
“Chúng tôi giả trang trước?” Vương Miện hừ lạnh một tiếng, “Anh đúng là biết ngụy biện, Vương gia chúng tôi làm việc không thẹn với trời đất, cần phải nói chuyện giả trang sao?”
“Đầu óc của anh có phải là không dùng được hay không?” Lâm Dật hỏi ngược lại:
“Nếu không phải Vương gia bày mưu đặt kế, hai lão già Hàn Kim Lôi và Triệu Quốc Bình kia dám tố cáo tôi sao? Mình làm chuyện gì còn không biết? Hay là muốn tôi xé rách tấm màn của các người thì mới hài lòng? Giả trang nhiều năm như vậy, người khác mới động vào các người một chút mà đã không cao hứng rồi sao? Chó hai mặt hẳn là dùng để nói mấy người như các người đi, làm như mình là đóa sen trong sạch không bằng.”
Lâm Dật không lưu lại chút thể diện nào cho đối phương, mắng cho Vương Miện thương tích đầy mình.
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, anh đừng cho là mình có thể rung chuyển Vương gia. Phân lượng của chúng tôi tại Yến Kinh vẫn không phải là thứ mà anh có thể sánh được, một ngày nào đó tôi sẽ chơi chết anh!”
“A...” Lâm Dật cười, “Tôi đoán các người hiện tại chính là Nê Bồ Tát qua sông, bản thân mình còn lo không xong. Nếu không anh sao có thể gọi điện thoại cho tôi để nói mấy lời nhảm nhí này được?”
Lâm Dật không cho Vương Miện cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Cãi nhau với dạng người này quả thực không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng mà ít nhất đã có một cái tín hiệu.
Trong chuyện này, sự ảnh hưởng mà Vương gia phải chịu khả năng lớn hơn so với tưởng tượng của mình.
Nếu không Vương Miện cũng không có khả năng tự hủy giá trị con người, gọi điện thoại cho mình.
Reng reng reng _ _
Vừa cúp máy, điện thoại của Lâm Dật lại vang lên, lần này là Ninh Triệt gọi tới.
“Ninh đại tổ trưởng, tìm tôi có chuyện gì sao.”
“Có hai tin tức muốn nói cho cậu, Vương Miện đã nộp đơn từ chức lữ đoàn Trung Vệ, từ nay về sau, anh ta không còn là thành viên của lữ đoàn Trung Vệ nữa.”
Lâm Dật đầu tiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ mọi chuyện.
Vương Miện là tổ trưởng tổ một của lữ đoàn Trung Vệ, mà người nắm giữ lữ đoàn Trung Vệ lại là đại gia tộc thứ hai của Yến Kinh - Lục Bắc Thần.
Mà tại trong chuyện này, Lục Bắc Thần đứng về phía Lương gia, khiến hai bên hình thành mối quan hệ đối lập. Cho nên chuyện Vương Miện rời khỏi lữ đoàn Trung Vệ cũng không khó lý giải.
“Chuyện thứ hai thì sao?”
“Chuyện thứ hai chính là cậu được thăng chức.” Ninh Triệt nói :
“Vương Miện từ chức tại lữ đoàn Trung Vệ, vị trí tổ trưởng tổ một vẫn còn trống. Lưu lão đại có ý đề bạt cậu, hiện tại đang họp để thảo luận chuyện này, nghe nói vấn đề không lớn, tựa hồ là ván đã đóng thuyền.”
“Không đến mức đó đi, tôi mới đến mấy tháng mà đã để tôi làm đội trưởng rồi sao? Lẽ ra nên để cô và Khâu Vũ Lạc làm mới thích hợp chứ.”
“Vấn đề của hai đội ngũ chúng tôi chỉ là nhân số ít hơn một chút, nhưng biên chế tổng thể vẫn còn, chỉ cần chiêu mộ đủ nhân số thì mỗi người sẽ trở lại trong đội ngũ. Nếu chúng tôi đến tổ một thì đội ngũ ban đầu sẽ không có người quản, do đó, Lưu lão đại mới để cậu đến tổ một.”
“Có thể từ chối hay không? Tôi chỉ là tuyển thủ mò cá, để tôi làm đội trưởng có chút không thích hợp lắm.”
“Tôi không xen vào việc này đâu. Tôi chỉ là nhàn rỗi không chuyện gì mới gọi điện nói vài câu với cậu. Nếu cậu có có ý kiến gì thì có thể nói với Lưu lão đại.”
“Được rồi, đoán chừng có nói cũng vô dụng.”
“Chuẩn bị sẵn sàng đi, không biết lúc nào sẽ thông báo cho cậu đến Yến Kinh công tác đâu.”
“Chỉ là làm tổ trưởng mà thôi, có cần phiền toái như vậy không, còn đến Yến Kinh báo cáo công tác nữa?”
“Cậu không phải có máy bay tư nhân sao? Đi về gì đó đều rất thuận tiện, có thể đi tới đi lui trong ngày mà, sợ cái gì.”
“Máy bay dùng nhiên liệu, cũng không phải là nước tiểu, đi tới đi lui một chuyến cũng tốn không ít tiền đâu.”
“Ha ha...”
Ninh Triệt không để ý hình tượng mà cười ha hả, “Việc này tôi cũng không xen vào, cậu chờ Lưu lão đại sắp xếp đi. Thời gian cậu gia nhập lữ đoàn Trung Vệ còn chưa tới năm tháng đâu, mà đã được thăng chức. Chuyện này có thể nói là độc nhất tại lữ đoàn Trung Vệ, sau này nhớ biểu hiện tốt một chút.”
Lâm Dật cười cười, anh căn bản cũng không quan tâm đến nó lắm, thậm chí tương lai có thể đi bao xa, anh cũng không để ý.
Anh chỉ muốn làm rõ tình huống trên đảo Tilia, muốn biết rõ lai lịch của hệ thống. Về phần những thứ khác, nếu như có thể đạt được thì tốt, không chiếm được cũng không quan trọng, vô cùng Phật hệ.
Nói xong chuyện chính, hai người rất nhanh liền cúp điện thoại, bởi vì có khách tới cửa.
“Tiểu tử, trong khoảng thời gian này cậu đã làm gì vậy, tôi đã tìm cậu rất lâu rồi.”
Nhìn vị đại tỷ trung niên hơn 50 tuổi đứng ở trước mặt mình, Lâm Dật thử thăm dò:
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là mua hoa quả của cậu rồi.”
Đại tỷ trung niên vẫn không ngừng nhìn xem, hình như còn chưa quyết định nên mua cái gì.
“Tôi nghe người ta nói hoa quả nhà các người có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, thật hay giả vậy? Cậu không có gạt người đó chứ?”
“Nếu như không có hiệu quả, chị cảm thấy sẽ có nhiều người tuyên truyền thay tôi như vậy sao?”
“Trước cho tôi một cân anh đào và vải, ăn hết tôi lại tới tìm cậu mua tiếp.”
“Được.”
Đại tỷ trung niên cầm điện thoại di động quét mã, Lâm Dật đưa hoa quả cho cô, lại một vụ mua bán được hoàn thành.
“Bán hoa quả ở đây rất cực khổ nha?”
Sau khi nhận hoa quả, đại tỷ trung niên cũng không rời đi, mà ở lại bắt chuyện.
“Vẫn được, không mệt mỏi như trong tưởng tượng đâu.” Lâm Dật nói chuyện câu được câu không.
Lâm Dật không thừa nhận mình là người nhan khống, nhưng tuổi của cô ấy quả thực hơi bị lớn.
Khiến người ta có một loại cảm giác hoang mang không rõ, không có chút hứng thú nào cả.
“Vẫn là tuổi trẻ tốt, tinh lực tràn đầy, làm việc khổ cực như vậy mà vẫn không thấy mệt mỏi.”
“Còn tốt còn tốt.” Lâm Dật thuận miệng trả lời một câu, cũng không quá nghiêm túc.
Đại tỷ trung niên cũng biết mình lớn tuổi, không có ưu thế bằng mấy cô gái trẻ tuổi.
Cô liền lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi Hermes của mình, rồi đưa cho Lâm Dật, mặt mỉm cười nói:
“Tiểu tử, tôi tên là Vương Phương, đây là danh thiếp của tôi, nhà tôi ở phòng 1804 tòa A. Nếu như cậu cảm thấy công việc này mệt mỏi và không muốn phấn đấu nữa thì có thể tới tìm tôi. Những cái khác tôi không dám nói, nhưng ít nhất có thể giúp cậu không cần phấn đấu 30 năm.”
Lâm Dật:…
“Cám ơn ngài đã suy nghĩ cho tôi như thế .”
“Khách khí cái gì, đều là người một nhà.” Đại tỷ trung niên phất phất tay, “Dì đi trước đây, có việc thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ trung niên, Lâm Dật khẽ run rẩy.
Thể trạng lưng hùm vai gấu thật sự là quá dọa người, đoán là mình sẽ không kiên trì nổi một hiệp.
"Ha ha…” Đỗ Dao cười ngả nghiêng, "Mị lực của anh Lâm đúng là rất lớn, ngay cả phụ nữ hơn năm mươi tuổi đều không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, thật sự hâm mộ những người lớn lên đẹp mắt như anh."
“Chuyện này quả thật có chút vượt quá dự đoán của tôi.” Lâm Dật nói: “Bình thường loại kiểu dáng này rất hợp với việc trừ tà trấn nhà, có thể trường thọ.”
“Tại sao lại có thể trường thọ?”
“Có cô ấy ở bên cạnh thì Diêm Vương cũng không dám tới bắt tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate