Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1163 - Chương 1161. Mị Lực Của Phụ Nữ Trưởng Thành

Chương 1161. Mị Lực Của Phụ Nữ Trưởng Thành
Chương 1161. Mị Lực Của Phụ Nữ Trưởng Thành

Sau khi kết thúc bài nhảy, Trương Hòa Bình lấy một tư thế cực kỳ anh tuấn để kết thúc một màn Phượng Vũ Cửu Thiên đã thất truyền nhiều năm.

“Hay hay hay! Quá tốt!”

Cao Hạo Vũ vỗ tay, tâm tình kích động hiện rõ trên mặt.

Người từng đến Diba đương nhiên không giống với người như dế nhũi bọn họ.

Dáng múa này, khí chất này, nhìn khắp toàn bộ trấn Tứ Phương đều không tìm được người thứ hai!

“Người trong thành phố đều nhảy nhót như thế à?”

Cao Cường Khuê là một người thành thật, tuy cũng có chút tư tâm, nhưng cũng là một vị quan tốt hết lòng vì dân.

Ông chưa từng đến hộp đêm, cũng không biết trạng thái của người ở đó là như thế nào.

Nhưng một khúc Phượng Vũ Cửu Thiên này của Trương Hòa Bình quả thật khiến ông có chút mở rộng tầm mắt.

Quả nhiên là có chút không giống nhau.

“Những người trong thành phố kia đều không được, bọn họ đi Diba chỉ biết đung đưa, không biết nhảy.”

Trương Hòa Bình nhìn Nhan Từ một chút, “Nếu như không phải bọn họ tới, cháu cũng sẽ không nhảy Phượng Vũ Cửu Thiên.”

Nhan Từ:???

Thật sự đã làm khó cậu rồi.

“Nhan đạo diễn, cô cảm thấy tiểu tử này thế nào. Nó lớn lên cùng với con trai của tôi, tôi hiểu rõ cách làm người của nó. Nó đúng là khá thông minh, còn có chút tài nghệ, những người khác trên trấn đúng thật là không bằng nó.” Cao Cường Khuê cố gắng đề cử.

“Được, vậy tính thêm cậu ấy vào.”

Nhan Từ nói: “Trước hết cứ chọn cậu ấy và Tiểu Vũ đi, đợi đến lúc ghi hình, nếu như còn cần những người khác thì lại tìm tiếp.”

“Được, được, vậy chuyện này quyết định thế đi.”

“Vậy thì tốt quá.” Cao Cường Khuê vừa cười vừa nói: “Hai người các con còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không qua đây kính Nhan đạo diễn một chén.”

Hai người lần lượt rót đầy rượu, sau đó mời Nhan Từ.

“Cám ơn Nhan đạo diễn đã cho tôi cơ hội này.” Trương Hòa Bình vỗ ngực nói: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, cô chọn tôi là lựa chọn chính xác nhất cả đời này.”

“Tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Nhan Từ không biết hiệu quả lúc quay chụp chính thức sẽ như thế nào, nhưng sự tự tin này của Trương Hòa Bình đúng là hiếm thấy.

Tiếp đó, bọn họ đã lại nói chuyện rất chi tiết về vấn đề này.

Cao Cường Khuê cũng trả lời rất chi tiết, một đường bật đèn xanh, chỉ cần không trái với quy định thì đều đáp ứng Nhan Từ.

Cho nên mọi chuyện đều rất thuận lợi, không gặp phải chút khó khăn nào.

Thương lượng xong chuyện chính, đoàn người lần lượt rời đi.

Nhưng Nhan Từ vẫn chưa trở về Trung Hải, mà về tới thôn Hoan Hỉ, chuẩn bị đến hiện trường quay chụp nhìn xem.

“Anh cảm thấy người tên là Trương Hòa Bình kia thế nào?” Trên đường trở về, Nhan Từ nhịn không được cười nói.

“Anh có cảm giác, chương trình của em sẽ hot.”

“Làm sao mà biết.”

“Có Ngọa Long Phượng Sồ ở đó, muốn không hot cũng khó.”

“Ha ha... Em cũng cảm cậu ấy thú vị.”

Hai người về thôn Hoan Hỉ, nhưng không hành động cùng nhau.

Nhan Từ đến ao cá, chuẩn bị cho hiện trường dựng tiết mục.

Lâm Dật thì đến lều lớn.

Đúng như anh nghĩ, lại có gần một phần ba hoa quả đã chín, đợt này có vẻ như càng ngon hơn đợt trước. Ngay cả dưa hấu trên đất cũng đều có thể mang đi bán được rồi.

Giống như lần thứ nhất, Lâm Dật chuẩn bị không ít thùng xốp, dự định nửa đêm tới hái.

Hơn nữa còn thông báo cho Đỗ Đại Hải, chuẩn bị ngày mai cùng đi Trung Hải.

Hơn 6 giờ tối, sắc trời dần tối, Nhan Từ cũng hoàn thành công việc của mình.

Lâm Dật cũng không có keo kiệt tay nghề của mình, làm cho cô một bữa gà xào nấm, mấy món ăn Đông Bắc điển hình, khiến cô ăn đến quên cả trời đất.

Sau khi ăn xong, hai người đều rất ăn ý, đều không nói muốn đi.

Lâm Dật không nói tiễn, Nhan Từ cũng không nói đi.

Giữa nam nữ, nếu như quả thật có ăn ý thì thậm chí không cần ánh mắt cũng đều có thể hiểu nhau.

Nhan Từ cầm Laptop, tiếp tục làm chuyện của mình.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan, nói cho cô mình ngày mai sẽ đi bán hoa quả, nên không trở về.

Hơn mười giờ đêm, một trận giao chiến kịch liệt bắt đầu.

Cho đến hơn 1h sáng mới kết thúc.

Nhan Từ mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lâm Dật mặc quần áo tử tế đi vào lều lớn.

Hình ảnh như vậy, ít nhiều có chút không hài hòa.

Mà lúc này đây, có thể thể hiện ra mị lực của phụ nữ trưởng thành.

Sau khi xong việc, bạn thích làm gì thì đi làm cái đó, cô ấy cũng không cần bạn ôm ngủ.

Ngày thứ hai nếu như bạn không có thời gian quan tâm đến cô ấy thì sẽ tự mình lái xe đi.

Không giống với những thiếu nữ kia, sau khi xong việc còn bắt ôm ngủ, rất phiền phức.

Tổng kết một câu.

Kỹ thì không ép thân, sống không được dính người.

Đến lều lớn, Lâm Dật bắt đầu làm việc.

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, động tác trên tay Lâm Dật càng thêm thành thục, tuy đồ cần hái nhiều hơn so với lần thứ nhất, nhưng đều đã làm xong trước 5 giờ.

Cùng lúc đó, Đỗ Đại Hải chạy xe đến trước lều lớn, giúp đỡ Lâm Dật đem đồ lên xe, chuẩn bị cùng nhau đi Trung Hải.

“Anh Lâm, tôi cảm giác hoa quả lần này còn tốt hơn so với đợt trước.” Đỗ Dao cầm vài quả vải, nói, “Quả thực là mỹ vị nhân gian.”

“Khí trời càng ngày càng ấm áp, hơi nước bên trong đều bị bốc hơi, đương nhiên là ngọt hơn rồi.” Lâm Dật nói:

“Đợi lát nữa cô đưa về một ít, cho mẹ cô nếm thử.”

“Không cần đâu, hoa quả đắt như vậy, mẹ tôi cũng không dám ăn, sợ chậm trễ việc buôn bán của anh.” Đỗ Dao cười hì hì nói:

“Tôi lén ăn mấy quả là được rồi, đúng rồi, lúc ra cửa, mẹ tôi còn nói mời anh đến nhà tôi ăn cơm nữa.”

“Sao vậy, có việc gì à.”

“Không có, không có, anh đưa cha tôi đến Thang Thần Nhất Phẩm bán đồ, kiếm lời không ít tiền, mẹ tôi muốn cám ơn anh.”

“Chút chuyện này, có gì mà phải cảm ơn.” Lâm Dật nói:

“Ngược lại là cô, ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì, chỉ là đi bán đồ, cũng không phải là đi xem mắt.”

“Chủ yếu là vừa lúc xế chiều hôm nay, tôi có một buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh nên phải ăn mặc đẹp một chút”

“Nhanh như vậy đã phỏng vấn rồi sao?”

“Cũng đã hơn mười ngày rồi, anh Lâm là người bận rộn, nên không để ý đến thời gian.”

Lâm Dật nghĩ lại một lúc, trong khoảng thời gian này mình quả thật là có chút bận.

Chỉ là những dân chúng bình thường như bọn họ căn bản sẽ không phát hiện ra bầu trời Trung Quốc đã lặng yên thay đổi.

“Đến lúc đó nhớ biểu hiện tốt một chút, cha cô nuôi cô đến trường cũng không dễ dàng.”

“Biết mà.”

Lái xe hơn một giờ mới đến khu thành phố Trung Hải, sau đó lại lái hơn nửa giờ, mới đến Thang Thần Nhất Phẩm.

Sau hơn mười ngày, lúc Lâm Dật và Đỗ Đại Hải đến đây lần nữa, cảnh tượng đã khác hẳn.

Các hộ gia đình tại Thang Thần Nhất Phẩm đã không còn dùng ánh mắt mới lạ và kỳ thị để nhìn hai người nữa.

Đỗ Đại Hải cũng không để ý, vẫn giống như trước đó.

Nhưng hoa quả mà Lâm Dật bán lại trở thành đồ được yêu thích.

Vừa mới khai trương mười mấy phút, một người phụ trung niên đã mua hai cân táo, 6000 tệ tới tay.

Reng reng reng _ _

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một dãy số lạ.

“Lâm Dật, anh đúng là rất được, không nghĩ tới lại dám chơi như thế!”

Nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của đối phương, Lâm Dật có chút buồn bực.

“Con mẹ nó anh là ai vậy!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1161.
Bình Luận (0)
Comment