Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1167 - Chương 1165. Là Một Người Mâu Thuẫn

Chương 1165. Là Một Người Mâu Thuẫn
Chương 1165. Là Một Người Mâu Thuẫn

"Không phải chứ, có hiệu quả tốt như vậy sao? Vậy tàn nhang sau sinh của tôi không phải được cứu rồi sao!"

"Tất nhiên rồi." Người phụ nữ quần bó tơ đen nói nói:

"Tôi đã nói với cô rồi, trong đó có một vị phu nhân của lãnh đạo, trên mặt bà ấy có tàn nhang còn nghiêm trọng hơn cô nhiều. Cô đoán thử xem, từ lúc ăn trái cây của nhà bọn họ, không tới một tuần, liền toàn bộ biến mất. Cái này giống như thuốc đan dược vậy, khuyết điểm duy nhất chỉ là có hơi đắt thôi, giá 3000 tệ một cân."

"Không phải chứ, 3000 một cân là Nhân Sâm à?"

"Cô không thể chỉ nhìn vào giá cả, đồ của người ta, hiệu quả cũng là rất tốt. Nếu không, sao có tự tin bán với giá cao như vậy chứ, hơn nữa ở phía trước cô đều có người xếp hàng, điều này cũng đã nói rõ được vấn đề." Người phụ nữ quần bó tơ đen nói:

"Rồi lại nói, lão Lý nhà cô, là người đứng đầu thanh tra công thương. Cô chỉ cần nói ra tên, đoán chừng anh ta cũng không dám thu tiền, cho nên bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, cô sợ cái gì chứ."

"Lão Lý nhà chúng tôi quả thật có năng lực này." Người phụ nữ đeo nhẫn khinh thường liếc nhìn đám người đang xếp hàng trước mắt, nói:

"Một đám dế nhũi, cho bọn họ ăn đúng là lãng phí tài nguyên. Nhưng mà cái anh chàng bán trái cây kia, ngược lại là thật không tệ, dáng dấp đủ đứng đắn."

"Dáng dấp xác thực không thể nói, nhưng cô phải chú ý thân phận của mình chút, cô là người nhà của công chức. Nếu như làm lật xe, cô khóc cũng sẽ không tìm được chỗ như này."

"Yên tâm, tôi có chừng mực, biết nặng nhẹ." Người phụ nữ đeo nhẫn kim cương nói: "Đi thôi, qua xem một chút."

Hai người nhanh chóng đi tới trước gian hàng của Lâm Dật.

"Trái cây này bán như thế nào?"

Mặc dù đã biết giá cả, nhưng người phụ nữ đeo nhẫn kim cương vẫn là theo thói quen mở miệng hỏi.

Bình thường những người hay đi dạo phố, đều sẽ có thói quen như vậy.

"Đồng giá 3000 cân, có thể lấy lộn xộn."

"Cho tôi một cân vải, một cân anh đào." Người phụ nữ mang nhẫn kim cương nói.

"Tôi muốn một cân quả đào mật, một cân quả nho." Người phụ nữ quần bó tơ đen nói.

"Các cô muốn mua trái cây?" Lâm Dật hỏi ngược lại.

"Không mua trái cây tôi đến chỗ anh để làm gì chứ?" Người phụ nữ mang nhẫn kim cương ở trong rương chọn lựa,

Giống như là đang truy tìm kho báu, "Trái cây của nhà anh quả thật rất tốt, đừng có bỏ thiếu cho tôi đó."

"Cô nếu như không nói, tôi còn tưởng rằng các cô tới đây để xem bệnh đấy."

"Tôi đang yên đang lành thì có bệnh gì chứ."

"Mắt bị bệnh chứ sao." Lâm Dật chỉ vào hàng người đang đứng ở phía sau nói:

"Người khác đều đứng ở đó xếp hàng, cô đột nhiên chen vào tính là chuyện gì xảy ra?"

"Tôi không có thời gian, một lúc nữa phải lên máy bay đi du lịch, nhanh lên một chút cho gói cho tôi đi. Tôi cũng cho anh biết, cũng đừng có cân thiếu cho tôi đấy, chồng của tôi là người của bên công thương đấy."

"Tôi không quan tâm đến việc cô công thương hay là mẫu thương gì chứ. Ngay cả khi chồng của cô có là người sao Hỏa, cũng phải đứng phía sau xếp hàng cho tôi."

"Đúng đúng đúng, xếp hàng đi." Những người phía sau xếp hàng cũng đi theo chỉ trích nói.

"Anh nói vậy là như thế nào!"

"Cô không cần quan tâm tôi nói như thế nào, muốn ăn trái cây thì đi xếp hàng, không muốn ăn thì đi!"

Hai người đều không ngờ rằng Lâm Dật sẽ kiêu ngạo như vậy.

Anh ta chỉ là một người bán trái cây, lấy đâu ra tự tin như vậy?

Chỉ dựa vào trái cây của anh ta chất lượng tốt, liền lớn lối như vậy sao?

"Không mua! Bà nội nó, lại dám mắng tôi, tôi phải đem việc này nói với lão Lý nhà tôi, tức chết tôi rồi!"

Người phụ nữ đeo nhẫn kim cương đứng qua một bên, chuẩn bị gọi điện thoại cho chồng của mình.

"Ngừng ngừng ngừng, cô bình tĩnh lại đi."

Người phụ nữ quần bó tơ đen nói: "Nhìn vết tan nhang sau khi sinh của cô đi, trên mặt tôi còn có mụn ẩn, chỉ còn nhờ vào đồ của anh ta cứu mạng đây. Này nếu như đem cậu ta mang đi, làm sao có thể trở nên xinh đẹp chứ."

"Anh ta đã như vậy rồi, còn mặt dày đi mua sao?"

"Sao có thể làm sao, cứ coi như cô muốn trừng trị anh ta, cũng phải để mua được trái cây đến tay rồi lại nói sau.”

"Được, tôi sẽ nhẫn nhịn đợi."

Giữa những tiếng chỉ trích, hai người phụ nữ đứng ở đội ngũ xếp sau, chuẩn bị xếp hàng.

Người phía trước không coi là nhiều, tiến độ cũng khá nhanh, vì vậy cũng không làm lỡ chuyến bay của mình.

Phong ba nhỏ kết thúc, người đứng phía trước xếp hàng mua đồ đều rất trật tự, không có xô đẩy chen lấn.

Bởi vì tiểu ca ca bán trái cây này, tính khí hình như không tốt lắm, nhưng cũng là vốn liếng của anh ta.

Ai bảo người ta lớn lên đẹp trai như vậy.

Lâm Dật tính khí tuy rằng không được tốt lắm, nhưng thuộc về loại anh tôn trọng tôi, tôi cũng tôn trọng lại anh.

Ở trong mắt bọn họ, không có phân biệt người có tiền hay là quan lại quyền quý, chỉ cần bạn thân thiện, lão tử tựu sẽ tươi cười hoan nghênh bạn.

Nhưng bạn nếu như dám cuồng ngạo, như vậy anh đây liền muốn hiển thánh rồi.

Cho nên, dù cho có người chỉ mua một quả táo hoặc là một quả đào mật, anh cũng đều rất nhiệt tình, thậm chí còn sẽ cùng người ta chụp hình lưu niệm.

Vì lý do này, bên người Lâm Dật, hầu như không có bạn bè bình thường.

Người yêu anh là người yêu thật lòng, người hận anh cũng là thật hận.

Trải qua thời gian dài, anh đã là một người mâu thuẫn như vậy.

Rất nhanh, đội ngũ phía trước tan hết, hai người phụ nữ đi lên phía trước.

"Bây giờ có thể bán cho chúng tôi được chưa." Người phụ nữ mang nhẫn kim cương hai tay vẫn ôm trước ngực nói.

"Cô muốn một cân vải với một cân anh đào, còn cô ấy muốn một cân quả đào mật với một cân quả nho đúng không? Hiện tại đóng gói cho các cô."

Rất nhanh, Lâm Dật đem đồ vật sắp xếp gọn gàng, giao cho người phụ nữ mang nhẫn kim cương.

Thấy Lâm Dật không nói gì thêm nữa, người phụ nữ mang nhẫn kim cương oán khí cũng nhỏ đi một chút.

"Đồ này tôi lấy đi trước, ăn xong tôi lại tới."

Thấy hai người xoay người rời đi, Lâm Dật nói:

"Mua đồ không trả tiền, cô lầm bầm lầu bầu nói mớ cái gì đấy?"

"Tôi vừa nãy không phải đã nói cho anh biết rồi sao, chồng của tôi làm bên công thương. Vừa vặn quan tâm các anh, trái cây này coi như là nhận lỗi đi, hai chúng ta coi như huề nhau."

"Quan tâm cái quái gì? Tôi phải xin lỗi cô chuyện gì?"

"Anh vừa nãy không cho tôi chen ngang mua đồ, lẽ nào anh đã quên rồi sao?" Người phụ nữ mang nhẫn kim cương nói:

"Anh nếu như còn muốn làm ăn, liền thành thật một chút, chỉ với một cú điện thoại của chồng tôi cũng có thể đem đồ của anh lấy đi rồi. Đừng có mà ở đây mà không biết tốt xấu, cho anh chút mặt mũi, đừng có mà chọc giận tôi."

"Con mẹ nó cô có bệnh à, mua không nổi thì cút ngay, đừng quấy rầy người phía sau, cô bị thiểu năng trí tuệ à." Lâm Dật nói.

"Anh lại dám mắng tôi!"

"Tôi con mẹ nó không cho cô một cái tát là tốt lắm rồi."

Người phụ nữ mang nhẫn kim cương thân thể run rẩy, đã rất lâu rồi không còn ai dám cùng mình nói chuyện như vậy!

"Anh chờ đấy cho tôi, có năng lực thì anh đừng đi!"

"Ai rời đi chính là cháu trai." Lâm Dật gọi người phía sau, "Người kế tiếp."

Cô gái xếp ở phía sau còn rất trẻ, khoảng 25~26 tuổi, trên tay cầm túi xách LV, cũng rất có tiền.

"Tiểu ca ca, em cảm thấy chuyện này không ổn lắm, cô ấy hình như muốn báo cáo anh đấy, nếu không hay là anh nên đi đi."

"Không sao đâu, em muốn mua gì? Tôi lựa giúp em."

"Em muốn hai quả đào mật, hai quả táo."

"Được, em đợi một lát."

Lâm Dật đi cân đồ cho cô gái, mà người phụ nữ đeo nhẫn kim cương kia đứng qua một bên, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho chồng của cô.

Người phụ nữ mặc quần bó tơ đen, cũng là tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

"Anh ta cũng quá điên, thật sự coi mình lớn lên đẹp trai thì ngon à! Mau gọi điện thoại cho chồng của cô, đem anh ta bắt lại, khiến anh ta khóc cũng không tìm được chỗ bán nữa!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1165.
Bình Luận (0)
Comment