"Yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!"
Một đám người quê mùa không hiểu pháp luật!
"Anh ở đâu vậy? Em ở cổng lớn Thang Thần nhất phẩm bị người ta khi dễ!"
"Ai dám bắt nạt em? Nhân viên bảo vệ cửa đâu?"
"Một người bán trái cây bán 3000 đồng tệ một cân, hơn nữa còn mắng em, anh mau đưa người qua đây bắt anh ta lại đi!"
Khí thể của người phụ nữ đeo nhẫn kim cương gọi điện thoại, làm cho những người đang đứng xếp hàng mua trái cây đều phải giật mình.
Tiểu ca ca bán trái cây này, hình như là đã chọc đến ổ kiến lửa rồi.
Anh ta chỉ là một người làm vườn, khẳng định không phải là đối thủ của người ta!
"Em nói cái gì? Trái cây bán 3000? Ông chủ bán hàng còn đặc biệt đẹp trai đúng không?"
"Đúng, làm sao anh biết được." Người phụ nữ mang nhẫn kim cương lạnh mặt nói:
"Nói chung anh ta mới vừa mới mắng em xong, anh mau tới đây xử lý việc này đi."
"Xử lý cái rắm, em đưa điện thoại cho cậu ta nghe đi!"
Người phụ nữ mang nhẫn kim cương sững sờ, "Để anh ta nghe điện thoại làm gì? Không cần phải cảnh cáo đâu, trực tiếp mang người đến bắt đi là được rồi."
"Con mẹ nó cô đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên một chút!"
Người phụ nữ đeo nhẫn kim cương không hiểu vì sao, với lại bình thường chồng của cô cũng hay mắng chửi như vậy, vì vậy cô cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.
"Được, em biết rồi."
Người phụ nữ đeo nhẫn kim cương hướng về phía Lâm Dật đi tới, ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo đưa điện thoại di động đến trước mặt Lâm Dật.
"Chồng của tôi nói anh nghe điện thoại, anh có dám nhận hay không?"
"Con mẹ nó bà mù à, không thấy tôi đang bán đồ sao."
"Được, coi như anh lợi hại, đợi lát nữa tôi sẽ khiến anh phải nói xin lỗi với tôi."
Người phụ nữ mang nhẫn kim cương không tức giận chút nào, sau đó mở ra loa ngoài, "Ông xã, em đã mở loa ngoài rồi, cụ thể xử lý như thế nào anh nói với cậu ta đi."
"Lâm tổng, Tôi đến từ cục thanh tra công thương, trước đây tôi có từng đi qua tập đoàn Lăng Vân, chúng ta từng có gặp mặt một lần."
"Hả?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều sững sờ.
Chuyện gì thế này, người của công thương vậy mà lại nói chuyện với anh ta khách khí như vậy?
Hơn nữa còn gọi anh ta là Lâm tổng?
"Còn có chút ấn tượng, hẳn là người đứng đầu."
Trên thực tế, Lâm Dật đối với người trong điện thoại một chút ấn tượng cũng không có. Nhưng dù sao cũng là người của nhà nước, mặt mũi vẫn là phải chừa lại cho người ta.
Dù sao có người thể ở nơi đó nói chuyện được với mình, thấp nhất cũng phải là chánh xử.
"Đúng đúng đúng, tôi là chánh thanh tra Lý Triệu Kiệt, việc này là vợ của tôi không đúng, khi nào cô ấy về nhà tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại cô ấy. Ngài đừng để trong lòng, tôi sẽ sắp xếp một bàn để bồi tội với ngài."
Híz-khà-zzz ——
Tất cả mọi người nghe nói như vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đường đường người đứng đầu, vậy mà lại dùng giọng điệu thấp kém như vậy để nói chuyện với anh ta, còn muốn chủ động mời người ta ăn cơm?!
Tiểu ca ca bán trái cây này rốt cuộc là lợi hại đến như thế nào?
Chẳng lẽ anh ta còn che dấu thân phận khác nữa?!
"Anh quả thực nên chỉnh đốn lại, không chỉ có chen ngang mua đồ, mà còn muốn không trả tiền nữa. Thậm chí còn nói muốn đem tôi bắt lại, nếu như lại hồ nháo như vậy đi xuống, vị trí này của anh cũng không cần phải ngồi nữa."
Lý Triệu Kiệt sợ hãi run lên.
Lời này coi như đã nói rõ, mặc dụ anh ta chỉ là một thương nhân, nhưng bối cảnh của anh ở Trung Hải đúng là lớn hơn trời, thật sự có năng lực đem mình kéo xuống!
"Dạ dạ dạ, tôi biết rồi, xin Lâm tổng cứ yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ chỉnh đốn cô ấy lại, việc này ngài ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng."
"Được rồi, anh cũng còn đang bận việc, đừng chậm trễ tôi đi bán trái cây."
"Vậy ngài trước tiên bận đi, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa."
Nói xong, Lý Triệu Kiệt lập tức thay đổi giọng điệu, lớn tiếng rống lên:
"Mau xin lỗi Lâm tổng cho tôi!"
Nghe thấy tiếng rống như sấm sét ở trong điện thoại di động, người phụ nữ mang nhẫn kim cương bị dọa cho sợ đến thân thể cũng run rẩy.
"Vâng, xin lỗi ..."
"Mau đi đem tiền thanh toán, đừng chậm trễ việc làm ăn của tôi."
"Tôi hiện tại liền đưa tiền ngay, hiện tại liền đưa tiền ngay."
Người phụ nữ mang nhẫn kim cương cúp điện thoại, hai người run rẩy, quét mã thanh toán 6000 tệ cho Lâm Dật quét 6000, mới coi như là giải quyết được việc này.
Nhìn thấy hai người xám xịt rời đi, những người xếp hàng mua trái cây, cảm giác hình ảnh mới vừa rồi so với điện ảnh còn đặc sắc hơn.
Nhưng là đồng thời phát hiện, tiểu ca ca bán trái cây này thật sự là không bình thường.
Không chỉ có đẹp trai, đoán chừng thân phận cũng rất là đặc thù.
Người bình thường thật không có hai lần tử này.
Đỗ Đại Hải đứng ở bên cười, tất cả chỉ như là một trò hề.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, người xếp hàng cũng dần thưa hơn.
Này còn may mà có Đỗ Đại Hải giúp đỡ, nếu không anh cũng sẽ bận muốn chết rồi.
"Sao anh luôn nhìn đồng hồ vậy, có việc gì sao?" Lâm Dật thuận miệng hỏi.
"Cũng đã đi lâu như vậy rồi, cũng không có gọi điện thoại cho tôi, tôi lo lắng."
"Cô ấy là đi phỏng vấn, lại không phải đi chiến tranh, anh lo lắng cái gì chứ."
"Chủ yếu là do thời gian hơi lâu, Trung Hải lớn như vậy, tôi không yên lòng."
"Anh không cần phải lo lắng, nếu như làm mất, tôi cũng sẽ phụ trách tìm trở về cho anh." Lâm Dật nói:
"Nói không chắc có lẽ bây giờ cô ấy đang cố gắng phỏng vấn, vạn nhất anh gọi điện thoại làm gián đoạn suy nghĩ của cô ấy, cuộc phỏng vấn này sẽ coi như là bị hỏng mất."
"Vậy hay là đợi một lúc nữa, tôi lại chờ vậy."
"Đúng vậy, với tính cách của cô bé, sau khi xong việc nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, đừng lo lắng quá."
Nếu như là Đỗ Dao chỉ có một mình thì lo lắng là có thể thông cảm được.
Nhưng cô ấy là cùng Quách Phi, Phương Phỉ cùng nhau đi, hơn nữa còn là lái xe đi. Này nếu như còn có thể có chuyện, liền phải trở về cùng trưởng bối hỏi thăm một chút, tổ tiên có phải hay không từng làm chuyện gì thất đức.
"Trái cây hôm nay của cậu bán rất nhanh, nhưng bán ít, hầu như đều là mua một cân, có thể phải mất đến vài ngày mới có thể bán hết ra ngoài."
"Lần này cũng không tệ, so với lần trước thì cũng được rồi."
"Đúng là như vậy." Đỗ Đại Hải nói: "Dù sao cậu cũng không thiếu tiền, coi như là chơi trò chơi đi."
Lâm Dật cười khổ một tiếng, tôi thật sự thiếu tiền!
Két kẹt ——
Két kẹt ——
Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm, hai chiếc xe tải đứng cách cổng không xa.
Ở những nơi Thang Thần nhất phẩm thế này, xuất hiện những chiếc xe như vậy, tám chín phần mười là giao hàng hoặc là lắp ráp.
"Cường ca, chính là anh chàng bán trái cây ở cửa vào kia, các anh đi qua giáo huấn anh ta một trận đi."
Mã Kiến Phong ngồi bên cạnh ghế lái lấy ra 5000 tệ, "Anh cầm số tiền này đi, sau khi xong việc mang theo huynh đệ đi ăn chút gì đó."
"Việc nhỏ, ở trên xe chờ tôi, xem tôi như thế nào đập phá sạp hàng của anh ta!"
Người nói chuyện tên là Từ Cường, vóc người có chút cường tráng, mặc quần đùi và đi dép lê, một hìn ảnh người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Cửa xe mở ra, mười mấy người từ trên xe đi xuống, từng người đều khí thế hùng hổ hướng về phía sạp trái cây của Lâm Dật đi tới.
"Tiểu Dật, đám người này xem ra là đến gây chuyện, không giống như là đến mua trái cây." Đỗ Đại Hải lo lắng nói.
"Quả thật không quá giống, ngược lại là có chút ý tứ đến cường bá."
"Làm sao bây giờ?"
"Trình độ của tôi anh còn không biết sao, chỉ có mấy người này cũng không đủ để tôi làm nóng người." Lâm Dật nói:
"Nếu như đợi lát nữa thật sự đánh nhau, anh liền đứng ở phía sau đi, đừng để máu bắn lên trên người."
Đỗ Đại Hải suy nghĩ một chút, "Vậy tôi ra phía sau đứng trước."
"Ừm, đi đi."
Đỗ Đại Hải ra phía sau đứng. Lúc này, Từ Cường mang người đi tới, trong miệng ngậm cây tăm, vỗ vỗ trên xe dưa hấu.
"Dưa này chín chưa?"
Lâm Dật: ???
"Cường ca?"
------
Dịch: MBMH Translate