Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1169 - Chương 1167. Lời Mời

Chương 1167. Lời Mời
Chương 1167. Lời Mời

Từ Cường ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười.

Xem ra tiểu tử này, hình như cũng không phải là không biết cái gì, tối thiểu còn biết mình là ai.

Như vậy mọi chuyện cũng sẽ dễ xử lý hơn.

"Tôi muốn hỏi anh một chuyện!" Từ Cường đề cao âm lượng, "Dưa này đã chín chưa!"

"Đảm bảo đã chín rồi." Lâm Dật cười nói.

"Bao nhiêu tiền một cân?" Từ Cường nói.

"3000."

"Cmn, anh nói cái gì? 3000 một cân?" Từ Cường nói: "Đồ của anh làm từ hạt vàng à?"

"Tất cả dưa hấu trong nhà kính của tôi, không phải được trồng ở chỗ bình thường."

"Được, lấy cho tôi nếm thử."

Lâm Dật ôm dưa hấu, đặt lên bàn cân, "15 cân, 45000 tệ, quét mã thanh toán?"

"Quét mã? Ở đây một miếng, tôi có lúc nào mua đồ trả tiền đâu?"

"A ..."

Lâm Dật nở nụ cười, "Anh là ăn mày à? Mua đồ không cần trả tiền sao?"

"Con mẹ nó anh cam đảm lắm, dám nói như vậy với Cường ca của tôi!"

Lâm Dật lấy dao dưa hấu ra, chỉ vào kêu tiểu đệ kêu gào nói: "Muốn ép tôi đâm chết anh, có tin hay không?"

Lâm Dật khí thế hung ác, khiến cho mười mấy người bên người Từ Cường giật nảy mình, cẩn thận nhìn anh, không dám có bất cứ động tác gì.

"Lá gan của anh cũng rất lớn, còn dám uy hiếp huynh đệ của tôi?"

Lâm Dật đưa tay ra, cầm lấy đầu của Từ Cường trực tiếp ấn tới trên xe, cũng đem dao dưa hấu kề vào cổ của anh ta.

"Đến đây để kiếm lợi à? Nhưng trình độ của anh dường như vẫn còn chưa đủ đâu."

Lưỡi đao sắc bén ở gần trong gang tấc, trên khuôn mặt của anh ta vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Từ Cường bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, muốn thoát khỏi trên tay của Lâm Dật, nhưng anh ta không thể động đậy được.

"Đừng đừng đừng, chúng ta có gì từ từ nói."

"Nói mấy cái mao, anh tới đây gây sự với tôi, còn hi vọng tôi cùng với anh nói chuyện sao?"

"Không, không phải là tôi muốn tới, là Mã Kiến Phong tới tìm tôi muốn chúng tôi giúp anh ta."

"Mã Kiến Phong? Giúp đỡ?"

Lâm Dật liếc nhìn chiếc xe tải trước mặt, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ xe.

Giống như là người đàn ông đã gặp ở cửa nhà của Phùng Giai Giai.

Đúng lúc này, Mã Kiến Phong cũng phát hiện, Lâm Dật đang cùng mình đối diện.

Nhất thời thân thể run lên, kéo mở cửa xe nhanh chóng bỏ chạy, giống như là đang trốn chạy.

"Đjxmm~, Mã Kiến Phong kia vậy mà đã chạy rồi!" Đàn em của Từ Cường kêu ầm lên.

"Tiên sư nó, trước tiên đừng đuổi theo, không thấy lão tử còn đang bị khống chế sao!"

Lâm Dật có chút muốn cười, cảm giác đám người này thật là nực cười.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, khi còn học cấp hai và cấp ba thường xuyên ra ngoài đánh nhau, cũng không khác những tên côn đồ này là mấy.

Hiện tại bọn họ nhìn giống như là mình của trước đây.

Rút về con dao gọt hoa quả, Lâm Dật đem Từ Cường đẩy sang một bên.

"Biến, về sau làm chút chuyện đứng đắn, đừng có mà cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Cuối cùng cũng không biết mình chết như thế nào."

"Dạ vâng, dạ vâng."

Từ Cường khom người, "Chuyện hôm nay tôi xin lỗi, về sau nếu như anh cần giúp đỡ gì, chỉ cần anh gọi tôi một tiếng cho dù tôi đang bận cũng sẽ tới giúp."

Nói xong, Lâm Dật nhìn Từ Cường mang người đi.

Lâm Dật cười cười, số điện thoại cũng không lưu lại, tôi con mẹ nó làm sao tìm được các anh tới giúp đỡ chứ?

"Tiểu Dật, anh có phải là đã đắc tội với người nào không? Còn tìm người đến báo thù cậu nữa." Đỗ Đại Hải nói.

"Chỉ là mấy tiểu lâu la, không cần coi là chuyện to tát gì."

Thấy Lâm Dật bình tĩnh như không có chuyện gì, Đỗ Đại Hải cũng không để tâm đến nữa.

Năng lực của cậu ta lớn hơn mình nhiều, mình cũng không cần phải lo lắng cho cậu ta.

Sau khi Từ Cường đi rồi, Lâm Dật lại nhận thêm mấy đơn hàng, đến khoảng bốn giờ chiều, xe của Quách Phi dừng lại ở cổng lớn Thang Thần nhất phẩm.

Ba người lần lượt đi từ trên xe xuống.

"Con gái thế nào rồi? Có thi đậu không?" Đỗ Đại Hải ánh mắt đầy mong đợi hỏi.

"Con nghĩ không có vấn đề gì lớn." Đỗ Dao như trút được gánh nặng nói:

"Có một giáo viên rất coi trọng con, nói muốn thu nhận con, hẳn là không sai biệt lắm."

Buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh này là khâu quan trọng nhất.

Mặc dù hầu hết thời gian, điểm đều sẽ được tổng kết đưa ra một cách công bằng, nhưng vẫn có những tình huống khác xảy ra.

Nếu như một giáo viên cảm thấy tính tình của người đó vừa ý với mình, họ sẽ chỉ mặt gọi tên mà nói ra suy nghĩ của mình.

Nếu như có thể gặp phải chuyện như vậy, đối với các sinh viên phỏng vấn cũng coi như là một loại may mắn.

Mà chuyện như vậy Đỗ Dao lại gặp phải.

"Vậy thì tốt quá." Đỗ Đại Hải nói: "Học lâu như vậy, cũng coi như là không có cố gắng vô ích, rất tốt."

Đỗ Dao bật cười lên, cảm giác của một nghiên cứu sinh, nếu như không phải là người tự mình trải qua, thì không có cách nào đồng cảm được.

"Đến giờ này rồi, chúng ta cũng trở về đi, cha sẽ nói mẹ của con làm ít xương sườn."

Nói xong, Đỗ Đại Hải quay đầu lại nhìn Lâm Dật, "Cậu hôm nay có về trong thôn không? Đến nhà tôi ăn cơm đi."

"Hôm nay tôi sẽ không trở về, trái cây còn chưa bán hết, về sau có cơ hội tôi sẽ tới." Lâm Dật cười nói.

"Vậy tôi không khách khí với cậu nữa."

"Khách khí cái gì chứ, đã hơn bốn giờ rồi, mau trở về đi trời cũng sắp tối rồi."

"Anh Lâm, chúng tôi đi trước á, hiện tại em đã ổn định. Chờ khi nào em có thời gian, em nhất định sẽ mời anh ăn một bữa." Đỗ Dao nói.

"Được, nhớ chuẩn bị thêm chút tiền."

"Ha ha ... Leng keng leng keng ..."

Điện thoại của Đỗ Dao lúc này vang lên, là một dãy số lạ.

"Xin chào, vị nào ..."

"Xin chào Đinh lão sư."

"Bây giờ sao?"

"Có có có, có thời gian."

"Được, em biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, tất cả mọi người đoán được, Đỗ Dao hẳn là không đi được nữa.

"Sao rồi con gái, có người tìm con sao?"

"Vừa nãy con có nói, có một giáo viên nguyện ý thu nhận con sao? Thầy ấy vừa gọi điện thoại cho con, muốn tìm con ăn cơm, nói muốn gặp con bàn về chuyện trúng tuyển nghiên cứu sinh."

Hả?

Sau khi làm việc ở trường đại học Sư phạm một đoạn thời gian, Lâm Dật đối với công việc của nghiên cứu sinh, còn có một chút hiểu rõ.

Mặc dù đã qua được vòng phỏng vấn, nhưng trước khi nhận được giấy báo nhập học chính thức, thì không phải là sinh viên của Đại học Sư phạm, theo đó sẽ không có cuộc nói chuyện như vậy.

Làm sao chuyện này mới vừa vừa kết thúc phỏng vấn, đã tới một cuộc nói chuyện khác rồi?

"Vậy mấy giờ có thể xong việc, cha ở chỗ này chờ con."

"Con cũng không biết là mấy giờ, thầy ấy nói sáu giờ tối bắt đầu, đoán chừng lúc kết thúc sẽ rất muộn, con sẽ không trở về."

"Như vậy sao được chứ, một mình cô gái nhỏ như con, sao có thể qua đêm ở bên ngoài được."

"Không sao đâu, con nói Phỉ Phỉ đi với con, hơn nữa nhà của anh Lâm cũng ở Trung Hải mà. Con có việc gì thì có thể tìm anh ấy giúp đỡ, cha đừng lo lắng."

Có Lâm Dật ở đây, tâm trạng của Đỗ Đại Hải cũng đã khá hơn nhiều, vì vậy anh cũng không lo lắng nữa.

"Tiểu Dật, cậu giúp tôi chăm sóc con bé một chút."

"Đi mau đi, anh đừng có mà rề rà nữa." Lâm Dật cười ha hả mà nói: "Cũng đã lớn như vậy rồi, còn có thể làm lạc mất được sao?"

"Cậu cái tên tiểu tử này."

Đỗ Đại Hải cười mắng một câu, sau đó lại dặn dò vài câu, mới lái xe của mình rời đi.

"Quách Phi, anh không phải nói có việc gì sao, vậy đi trước đi. Tôi ở đây cùng với Dao Dao là được rồi." Phương Phỉ nói.

"Vậy tôi đi trước đây."

Chỉ là ăn một bữa cơm, Quách Phi cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó liền lái xe rời khỏi.

"Thầy giáo muốn ăn cơm với em là ai?" Lâm Dật hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1167.
Bình Luận (0)
Comment