"Thầy ấy tên là Đinh Nghị Vĩ, là trợ giảng thạc sĩ ở đại học Sư Phạm Trung Hải."
"Đinh Nghị Vĩ?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, lúc mình vẫn còn ở trường học, hình như chưa nghe qua tên nào bao giờ, có lẽ anh ta mới tới khi mình đã đi.
"Anh Lâm, anh có biết người này không?"
"Chưa từng nghe tới." Lâm Dật lắc đầu một cái, nói:
"Nhưng hai người cứ yên tâm đi là được rồi. Nếu như có chuyện gì xảy ra, phát hiện anh ta táy máy tay chân, liền hướng về đũng quần mà đạp, xảy ra vấn đề rồi anh sẽ giúp em."
Híz-khà-zzz ~~
"Mặc dù em là con gái, nghe anh vừa nói như thế cũng cảm giác được rất đau."
"Bởi vì chiêu này dễ sử dụng nhất, một chiêu là thấy hiệu quả."
"Biết rồi anh Lâm."
Lúc đầu Đỗ Dao còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nghe những lời nói của Lâm Dật, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cảm giác thật là tốt khi có người bảo kê mình.
Bởi vì còn có chút thời gian, hai người cũng không vội đi, cùng nhau ở lại giúp Lâm Dật bán trái cây. Hơn năm giờ, mới bắt xe taxi đi đến nhà hàng đã hẹn.
Lâm Dật cũng không ở chỗ này trông coi nữa.
Sau sáu giờ, người mua đồ ít hơn, nên anh liền đi về nhà.
Nhưng trên đường về nhà, Lâm Dật nhận được điện thoại của Nhan Từ, hỏi anh hôm nay về ở chỗ nào.
Bởi vì hôm nay cô ấy vẫn còn ở thôn Hoan Hỉ vẫn chưa rời đi, đang bận việc sắp xếp công việc.
Nếu như Lâm Dật về thôn Hoan Hỉ, cô ấy cũng sẽ không quay về.
Nếu như Lâm Dật không trở lại, cô ấy liền chuẩn bị về Trung Hải.
Để cô ấy ở một mình ở thôn Hoan Hỉ, vẫn còn là một thách thức.
Bởi vì trái cây bán vẫn chưa hết, Lâm Dật chưa có dự định trở về, căn dặn Nhan Từ chú ý an toàn, sau đó liền lái xe trở về Cửu Châu Các.
Lúc đi ngang qua cửa bảo vệ, còn đưa cho đội bảo an một bao trái cây, một người một qua, quan hệ hòa hợp.
Lúc Lâm Dật trở lại, Kỷ Khuynh Nhan cũng đã sớm về nhà, mặc đồ ngủ với dép lê tiến lên đón.
"Hôm nay còn thừa lại rất nhiều, có phải là chuyện làm ăn không được tốt không?"
"Chuyện làm ăn tốt đến kì lạ, nhưng có rất nhiều thứ không thể bán hết trong một ngày được." Lâm Dật cười nói:
"Đoán chừng còn phải mất hai ngày nữa mới có thể bán hết được."
Lâm Dật ước lượng toàn bộ hàng hóa trên xe, có thể bán được khoảng 500 ngàn tệ. Dựa theo mức tiêu thụ bây giờ, muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhất định là không có vấn đề gì.
"Vậy thì chúc Lâm tiên sinh làm ăn phát đạt nha."
"Vẫn là em biết nói ngọt, khi nào đại ca kiếm được tiền, sẽ mua cho em một cái áo lông chồn."
Kỷ Khuynh Nhan cười ngửa tới ngửa lui, không có chút hình tượng nào.
"Mùa đông này của chúng ta, một chiếc áo khoác lông dê còn chưa làm xong. Anh còn mua cho em áo lông chồn cũng không có đất dụng võ nha."
"Vậy không được, người khác có em cũng phải có. Cho dù không mặc, cũng phải đặt ở nhà."
"Được, cảm ơn đại ca."
Kỷ Khuynh Nhan rất phối hợp nói, sau đó đưa chậu nước cho Lâm Dật, "Lấy một ít trái cây mang về đi, buổi tối còn ăn."
"Được rồi."
Kiếm xong hoa quả, Lâm Dật cởi giày vào nhà, Kỷ Khuynh Nhan đã làm cơm tối rồi, hai món mặn với một món canh.
Tuy rằng không tính là phong phú, nhưng hai người ăn mấy cái này cũng đã đủ rồi.
"Công ty bên kia có tiến triển gì mới không?"
Lúc ăn cơm Kỷ Khuynh Nhan hỏi, đây là chuyện cô quan tâm nhất lúc này.
"Tất cả đều tiến triển thuận lợi, những người lén lút tố cáo người của anh, hẳn là đều bị xử lý rồi."
Những việc này, Lâm Dật là từ thái độ của Vương Miện mà phán đoán ra được.
Nếu như Vương gia không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, anh ta cũng không có khả năng gọi điện thoại tới cho mình, càng sẽ không đến lữ đoàn trung vệ từ chức tổ trưởng.
Bởi vậy có thể thấy được, Vương gia bị ảnh hưởng có lẽ không hề nhẹ.
Danh hiệu thái tử Yến Kinh này, cũng có khả năng trở thành lịch sử.
"Chuyện độc quyền liên quan với tập đoàn Lăng Vân, có thể hiện thái độ rõ ràng không?"
"Tạm thời vẫn không có, đoán chừng là vẫn chưa có thành tựu." Lâm Dật nói:
"Đợi khi dây chuyền sản xuất chất bán dẫn thành hình, đoán chừng sẽ có người tìm anh nói chuyện."
"Vậy bây giờ, trước mắt tập đoàn có hai con đường. Đầu tiên chính là từ bỏ một phần biên giới sản nghiệp, nhưng chúng ta cũng phải giữ cho kinh doanh cốt lõi của chúng ta và công nghệ trong tay chúng ta. Cứ như vậy, lực chú ý của cơ quan quản lý sẽ không đặt ở trên người chúng ta." Kỷ Khuynh Nhan dùng đôi đũa đâm đáy chén, đôi mi thanh tú cau lại, nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.
"Một biện pháp khác chính là pha loãng cổ phần, đây là cách an toàn nhất."
Lâm Dật nở nụ cười, bởi vì suy nghĩ của Kỷ Khuynh Nhan cũng trùng khớp với suy nghĩ của anh.
"Em nghĩ như thế nào? Nói anh nghe thử xem."
"Kỳ thực em cũng không có ý tưởng gì, cái này tùy theo lựa chọn của anh." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nếu như anh muốn trở thành một doanh nhân thuần túy, thì sử dụng biện pháp đầu tiên. Nếu như anh muốn đi theo con đường chính trị, thì lựa chọn cách thứ hai, Mỗi cái đều có ưu điểm riêng, em cũng không biết nói cái nào tốt hơn được. Nhưng em cảm thấy, với tính cách của anh có thể sẽ chọn cái đầu tiên."
"Lúc trước là muốn như vậy, bây giờ suy nghĩ có chút dao động."
"Hả?"
Kỷ Khuynh Nhan quay đầu, chăm chú nhìn Lâm Dật, "Lẽ nào anh vẫn còn muốn làm chính trị sao? Em còn nhớ được anh trước đây rất bài xích chuyện này mà."
"Không phải như em nghĩ đâu, nếu như làm một thương nhân thuần túy, hay là tích góp của cải. Ở giai đoạn hiện nay, việc tích lũy như vậy đã không còn ý nghĩa, cho nên anh muốn thử trên một con đường khác."
Sở dĩ Lâm Dật thay đổi suy nghĩ của mình, là vì anh gia nhập vào lữ đoàn trung vệ.
Cùng với những lời mà Dương Nghiễm Hạ đã nói trước đó với anh, anh cũng cảm thấy khá là hợp lý.
Coi như mình có tiền nhiều đến đâu, cũng chỉ là một thương nhân.
Nhưng nếu như đi một con đường khác, tương lai chính là gia tộc Lâm thị.
Đối với chuyện như vậy, Lâm Dật vẫn là cảm thấy rất hứng thú.
"Em hiểu ý của anh, cho nên anh muốn phát triển hướng tới mục tiêu lớn hơn phải không?"
"Đúng vậy." Lâm Dật vừa ăn cơm vừa nói:
"Em thử suy nghĩ một chút, với thân phận của anh bây giờ, người khác sẽ nói em là bà xã của Lâm Dật, là vợ của Lâm Dật. Nhưng sẽ có một ngày, anh lập được thành tích nhất định trên con đường chính trị, về sau chúng ta chính là gia tộc Lâm thị rồi. Chờ đến lúc em ra khỏi nhà, người khác sẽ phải cung kính gọi em một tiếng Lâm phu nhân, có phải là rất sảng khoái không?"
"Trước đó em còn không cảm thấy, nhưng nghe anh vừa nói như thế, hình như cũng thấy khá thú vị." Kỷ Khuynh Nhan che mặt lại, ngượng ngùng nói, nhưng trong đầu đã hiện lại hình ảnh anh nói.
"Cho nên anh cũng muốn thử một lần, dù sao cũng không tốn tiền, đúng chứ."
"Vậy em chỉ có thể ủng hộ anh vô điều kiện thôi, Lâm tiên sinh là tốt nhất."
Leng keng leng keng ——
Lúc hai người còn đang anh anh em em với nhau, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Đỗ Dao gọi điện thoại tới.
Nhưng không ngờ, người nói chuyện không phải là Đỗ Dao, mà là Phương Phỉ.
"Cơm nước xong rồi sao? Nói chuyện như thế nào?"
"Anh Lâm anh đoán trúng rồi, người kia chính là một tên lưu manh, anh ta âm mưu gây rối với Dao Dao." Phương Phỉ chửi rủa nói:
"Bà nó chứ, tức chết em rồi, nếu như trong tay em có con dao, em nhất định sẽ chém chết anh ta!"
"Chuyện gì xảy ra từ từ nói, đừng có gấp."
"Anh ta thấy Dao Dao lớn lên xinh đẹp, mới chủ động nói muốn thu nhận cô ấy làm nghiên cứu sinh. Nếu không phải có em cùng đi theo, thì đã xảy ra chuyện lớn rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate