"Hai người các em bây giờ đang ở đâu?"
"Đang ở trên đường cái."
"Trên đường cái?"
"Lúc ăn cơm, cái tên háo sắc kia rót cho Dao Dao hai chén rượu, trước khi rời đi, Dao Dao có chút mơ hồ, liền thừa cơ hội, em dựa theo lời của anh nói, hướng về phía đũng quần của hắn ta đạp một cước, sau đó liền mang theo Dao Dao bỏ chạy."
"Trạng thái của cô ấy như thế nào rồi?"
"Cũng được, đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi, vấn đề không lớn."
"Hai người các em bắt taxi đến khách sạn Bán Đảo ở đi, chỉ cần báo với quầy lễ tân tên của anh là được, ngày mai anh đi qua tìm các em sau."
"Khách sạn Bán Đảo? Em đã từng thấy ở trên Đấu Ngư, hình như đó là khách sạn năm sao, chúng em ở không nổi chỗ đó đâu."
"Đó là sản nghiệp của anh, cứ tùy tiện vô ở đi."
"Chúa ơi, anh Lâm trâu bò!"
"Đi đi, việc này anh sẽ giúp các em xử lý."
"Cảm ơn anh Lâm."
Sau khi sắp xếp cho Đỗ Dao với Phương Phỉ xong, Lâm Dật cúp điện thoại.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Con gái của Hải ca, phỏng vấn nghiên cứu sinh gặp phải tên lưu manh, cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn, anh sắp xếp cho đến khách sạn rồi."
Mặc dù Kỷ Khuynh Nhan không tới thôn Hoan Hỉ thường xuyên, nhưng Lâm Dật thường sẽ cùng với cô chia sẻ những chuyện ở trong thôn Hoan Hỉ. Chỉ cần tên người Lâm Dật đã nhắc tới, cô đại khái liền có thể biết đó là ai.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy phải báo cảnh sát! Tuyệt đối không được nhân nhượng!"
Cùng là phụ nữ, Kỷ Khuynh Nhan rất ghét những chuyện như thế này!
"Chuyện này nếu như báo cảnh sát, trường đại học Sư Phạm Trung Hải chẳng phải xong đời sao? Tốt xấu gì anh cũng có cái danh là Phó hiệu trưởng, không thể tự đánh vào mặt của mình được." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa việc này, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, không có chứng cứ xác thực, cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì, còn không bằng để anh tự mình xử lý."
"Em cảm thấy nếu anh tự mình xử lý, hiệu quả khẳng định so với nhà nước còn tốt hơn."
"Vẫn là em hiểu anh."
Sau khi ăn xong, hai người mệt mỏi đến sô pha ngồi một lúc, mới đi nghỉ ngơi.
Nhưng Lâm Dật cũng rất chờ mong, kết quả xử lý Yến Kinh bên kia là cái dạng gì.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lái xe đến khách sạn Bán Đảo, đi tìm Đỗ Dao với Phương Phỉ.
"Tối hôm qua ngủ thấy thế nào?" Vừa vào cửa, Lâm Dật cười hỏi.
"Quá là tuyệt vời!" Phương Phỉ nói:
"Anh Lâm, anh đúng là khiến người ta phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, lại có một khách sạn lớn như vậy, thu nhập hàng năm ở đây ít nhất cũng phải mấy chục triệu."
"Đều là một ít tiền thôi." Lâm Dật nhìn Đỗ Dao nói:
"Như thế nào, không có để lại cho em bóng ma tâm lý chứ?"
"Anh Lâm, em không muốn thi nghiên cứu nữa, nghĩ lại chuyện tối hôm qua thật là đáng sợ."
"Đừng vì một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, phần tử cặn bã có văn hóa này chỉ chiếm một số ít thôi." Lâm Dật nói:
"Việc học vẫn cần phải làm. Ở trong xã hội này, trình độ học vấn càng cao, lối thoát lại càng lớn, nếu không cũng không có cách nào tồn tại được ở trong thành phố lớn được."
"Anh Lâm nói có lý." Phương Phỉ gật đầu, rất tán thành những gì Lâm Dật nói, "Anh Lâm, anh có tiền như vậy, anh là học từ Thanh Hoa hay Yến đại?"
"Ách ... Cũng không phải."
"Lẽ nào là Harvard hoặc là MIT?"
"Tân Đại."
Pennsylvania đại học nổi danh của bạn học trên mạng.
"Đây chính là một ngôi trường danh giá nha!" Phương Phỉ bất ngờ nói: "Khó trách anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, quả nhiên tri thức thay đổi vận mệnh, leng keng leng keng —— "
Nói được nửa câu, điện thoại di động của Phương Phỉ vang lên.
"Xin chào."
"Xin hỏi cô là Phương Phỉ sao?"
"Là tôi."
"Trước tiên xin tự giới thiệu mình một chút, tôi đến từ đồn công an đường Phủ Tiến. Tối ngày hôm qua, cô ở lối vào của nhà lẩu Quân Duyệt trên đường Phủ Tiến, đánh một người tên là Đinh Nghị Vĩ, cô còn nhớ rõ chứ."
Phương Phỉ trong nháy mắt đã hiệu chuyện gì đang xảy ra rồi.
"Nhớ, nhớ rõ."
"Chúng tôi đã nhận được đơn trình báo của người bị hại, hiện tại mời cô đến đồn công an chúng tôi để điều tra.”
"Rõ ràng là anh ta giở trò lưu manh, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, dựa vào cái gì để tôi phải đi đến đồn công an!" Phương Phỉ dựa vào lí lẽ biện luận nói.
"Anh ấy đến chỗ chúng tôi để báo án, dựa theo quy định các cô vẫn là nên tới đây một chuyến, đây là quy định."
"Biết rồi."
Nói xong, đối phương cúp điện thoại, sắc mặt của Phương Phỉ cũng rất khó coi.
Chính là dân không đấu với quan, cô cũng biết bất luận xuất phát từ mục đích gì, mình cũng không thể cự tuyệt được.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đỗ Dao hỏi.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó!" Phương Phỉ tức giận đem điện thoại di động ném ở trên giường, "Rõ ràng là anh ta đùa giỡn lưu manh, tôi chỉ là đạp anh ta một cước. Vậy mà anh ta ngược lại là đi tố cáo tôi, có còn thiên lý hay không chứ!"
"Các em nhìn xem, đây chính là sức mạnh của kiến thức." Lâm Dật nói:
"Mặc dù người chịu thiệt là các em, nhưng anh ta lợi dụng kiến thức và kinh nghiệm phong phú của mình, trở tay kiện các em trước. Hành động giống như vậy, các em đều chưa từng thấy qua."
Lâm Dật cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị, vốn dĩ mình đã không muốn báo cảnh sát rồi, không nghĩ tới anh ta lại chủ động hành động trước như vậy.
Vậy thì không có biện pháp.
"Xác thực chưa từng thấy, hôm nay thật đúng là mở mang thêm kiến thức."
"Anh Lâm, bây giờ không phải là lúc để đùa giỡn, chúng ta hiện tại đã thành bị cáo đấy, nếu như đi đến đồn công an, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra không."
"Vội cái gì, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, hai người các em trước tiên thu dọn đồ đạc, sau đó anh đưa các em qua đó."
"Cảm ơn anh Lâm."
Có Lâm Dật ở đây, hai người cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, mặc quần áo tử tế, ăn một chút cơm, liền bắt taxi đi đến đồn cảnh sát trên đường Phủ Tiền.
Lúc ba người đến nơi, Đinh Nghị Vĩ cũng đang ở chỗ này.
Đinh Nghị Vĩ có ngoại hình rất phổ thông, hơn 40 tuổi, tóc chải lên chia ba bảy, đeo một cặp kính gọng đen, là hình tượng của học giả điển hình.
"Đồng chí cảnh sát, chính là cô gái này ngày hôm qua đá tôi một cước, tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, giám định là vết thương nhẹ, anh nói chuyện này giải quyết sao bây giờ." Đinh Nghị Vĩ chỉ vào Phương Phỉ nói.
"Ông đánh rắm, nếu như không phải ông đùa giỡn lưu manh, tôi cũng sẽ không đánh ông. Ông còn không biết xấu hổ kẻ ác đi cáo trạng trước, đúng là đồ cặn bã mà!"
"Cô đừng có mà vu khống tôi, cẩn thận tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!" Đinh Nghị Vĩ nói:
"Rõ ràng là cô ta uống nhiều, tôi chỉ là muốn đi đến dìu cô ta, cô lại còn nói tôi giở trò lưu manh, thật đúng là biết bịa chuyện mà."
"Được rồi được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa." Người của đồn công an nói:
"Trước tiên nói một chút cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi mới có thể tiến hành hòa giải cùng với xử phạt được."
"Đồng chí, chuyện là như vầy, tôi là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh ở trường đại học Sư Phạm Trung Hải. hai người bọn họ là nghiên cứu sinh tham gia phỏng vấn ngày hôm qua, nhưng bởi vì thành tích không được tốt cho lắm, sợ mình thi không đậu, sau đó liền mời tôi đi ăn cơm."
Trong lúc nói chuyện, Đinh Nghị Vĩ nhìn Đỗ Dao, "Tôi đoán là cô ta cố ý làm như vậy, muốn đặt bẫy tôi, để cho tôi thu nhận cô ấy làm nghiên cứu sinh. Nhưng tôi không đồng ý, cô ấy liền thẹn quá thành giận."
"Thả con mẹ ông nói cái rắm gì đó!" Phương Phỉ chống nạnh nói:
"Rõ ràng là ông gọi điện thoại cho Dao Dao, mời cô ấy đi ra ngoài, cũng không nhìn một chút mình đức hạnh gì, còn nói chúng tôi đặt bẫy ông sao?"
Người của đồn công an có chút đau đầu, đây là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, trong lúc nhất thời còn khó hơn đoạn thật giả, chỉ có thể quản chế trước khi quyết định.
"Được rồi, mấy người đi về trước đi, chuyện này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra thêm. Nếu như hai bên không muốn hòa giải riêng, sau này khi chúng tôi gọi điện thoại, mọi người đều phải trình diện."
"Được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, tuyệt đối không dễ dàng buông tha người mặt người dạ thú này!"
Đinh Nghị Vĩ cười cười, đây chính là kết quả ông ta muốn, sau đó tìm người đi một chút quan hệ, rất dễ dàng có thể đem chuyện này giải quyết.
Muốn cùng đấu với mình, bọn họ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!
Sau khi điều tra xong, hai nhóm người chia nhau đu ra ngoài, Đinh Nghị Vĩ nhìn Lâm Dật và những người khác.
"Không biết phân biệt tốt xấu, hôm nay ở đây tôi cũng nói thẳng, các cô cũng đừng hòng thông qua được buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh!"
------
Dịch: MBMH Translate