"Ông uy hiếp chúng tôi!" Phương Phỉ tức giận nói.
"Cô muốn hiểu như thế nào cũng không quan trọng." Đinh Nghị Vĩ nói:
"Mặc dù biểu hiện của các cô cũng tạm được, nhưng tôi cho cô biết, cuối cùng ai trúng tuyển được cũng đều là những giáo viên như chúng tôi nói một câu. Trừ phi các cô thi nghiên cứu sinh ở các trường đại học khác, bằng không cả đời này cũng đừng nghĩ đến học cao học ở trường đại học Sư Phạm Trung Hải!"
"Ông!"
"Được rồi Phỉ Phỉ, đừng cãi nhau với ông ta nữa."
Tính cách của Đỗ Dao hướng nội, lúc đối mặt với những chuyện như vậy, vẫn là nghĩ đến xử lý việc này một cách bảo thủ, không dám cùng với Đinh Nghị Vĩ cãi nhau.
"Hừ, nếu như các cô không muốn lãng phí thêm một năm nữa, tôi cũng có thể cho các cô một cơ hội. Về phần làm như thế nào, chính các cô hãy tự mình suy nghĩ đi, thời gian của tôi có hạn, đừng để cho tôi phải đợi quá lâu."
Nói xong, Đinh Nghị Vĩ tiêu sái lên xe mình.
"Phi, lão nương mới không sợ ông!" Phương Phỉ mắng: "Mụ nội nói, tức chết tôi rồi, sớm biết ông ta không biết xấu hổ như vậy, tôi ngày hôm qua nên một cước đem mệnh căn của ông ta đá hỏng luôn!"
Lâm Dật:...
Thật đúng là tàn nhẫn.
"Được rồi, cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta lại chuẩn bị một năm nữa, sang năm thi những trường học khác là cũng được mà." Đỗ Dao an ủi.
"Chủ yếu là một năm này rất đáng tiền." Phương Phỉ nói: "Vốn dĩ cũng đã lên bờ, cũng chỉ bởi vì gặp phải cái tên khốn kiếp này mà bị hỏng mất."
Đỗ Dao cắn môi, cũng cảm thấy đáng tiếc.
"Đi thôi, anh đưa các em đi lấy lại công đạo."
"Anh Lâm, anh có mối quan hệ trong phương diện này ư?" Phương Phỉ hỏi: "Có thể gọi người đến bắt ông ta đi, sau đó kết án ông ta mười hoặc tám năm được không?"
"Những thứ này đều là việc nhỏ, chủ yếu là chuyện thi nghiên cứu sinh của các em, trước tiên đem việc này xử lý đã. Sau đó lại xử lý ông ta sau, làm từng cái một."
Lâm Dật vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại ở bên người.
"Đi, lên xe."
Bởi vì đường Phúc Kiến cách đại học Sư Phạm không xa, chưa tới năm phút đồng hồ, đã lái xe tới cổng trường.
"Anh Lâm, sao lại tới chỗ này?" Phương Phỉ hỏi.
"Các em không phải muốn thi đậu nghiên cứu sinh trường đại học Sư Phạm Trung Hải sao? Đương nhiên là phải tới chỗ này rồi."
"Nhưng phỏng vấn đã kết thúc rồi?"
"Phỏng vấn mặc dù đã kết thúc, nhưng thành tích không phải còn chưa được công bố à, cho nên tất cả đều có khả năng."
"Lẽ nào anh quen biết giáo viên ở đây sao?"
"Có quen biết mấy người, nhưng quyền lợi của giáo viên quá nhỏ, cũng không có ích lợi gì trong việc này, đi theo tôi là được rồi."
"Ừ ừ."
Lâm Dật mang theo hai người, đến tòa nhà chính của trường đại học Sư Phạm Trung Hải, cũng đã đến cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Nhìn thấy bảng hiệu ở cửa, hai người bị dọa sợ hết hồn.
"Anh Lâm, anh sẽ không phải là muốn mang chúng em tới đây cáo trạng đấy chứ?" Đỗ Dao nhỏ giọng hỏi.
"Anh làm sao có khả năng làm loại chuyện đó chứ, cùng anh đi vào là được rồi."
Lâm Dật trước tiên đẩy cửa ra, Đỗ Dao với Phương Phỉ đều rất là khẩn trương.
Trực tiếp xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, thế này có được không?
Triệu Kỳ đang gọi điện thoại thì thấy có người đi vào, có chút bất ngờ ngẩng đầu lên, ở trong trường đại học Sư Phạm Trung Hải, chưa có ai tới phòng làm việc của mình mà không gõ cửa.
Nhưng không nhìn không biết, vừa nhìn thì giật mình, phát hiện người tiến vào lại là Lâm Dật.
"Lâm hiệu trưởng, anh tới đây sao không nói trước với tôi một tiếng chứ."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Triệu Kỳ lập tức cúp điện thoại, ra nghênh tiếp.
"Lâm hiệu trưởng?!"
Đỗ Dao với Phương Phỉ sững sờ đứng tại chỗ, tự mình nghênh tiếp coi như xong, còn gọi anh Lâm là hiệu trưởng?
Là mình nghe nhầm rồi sao?
"Đột nhiên xảy ra chút việc, nên tôi liền trực tiếp tới đây."
"Có chuyện mà phải để anh tự mình chạy tới đây một chuyến như vậy, chắc cũng không phải là việc nhỏ."
Lâm Dật gật đầu, nhìn Đỗ Dao với Phương Phỉ nói:
"Hai người bọn họ năm nay thi nghiên cứu sinh ở trường học chúng ta, thành tích thi viết cũng tạm được. Nhưng thành tích phỏng vấn tôi không biết, việc này có thể sắp xếp một chút không?"
"Có thể." Triệu Kỳ cười nói:
"Sắp xếp chương trình học thạc sĩ, lại cho bọn họ mấy cái học bổng, chính mình cũng không cần trả bao nhiêu tiền, sắp xếp như vậy có được hay không?"
Lâm Dật nhìn Đỗ Dao với Phương Phỉ, "Hai người các em cảm thấy như thế nào? Học chương trình thạc sĩ có thể không?"
Hai người đều sửng sờ tại chỗ, không phản ứng lại chuyện đang xảy ra, thậm chí ngay cả lời nói cũng nói không được trôi chảy.
"Lâm, anh Lâm, anh có chắc là không phải đang trêu chọc bọn em không?"
"Anh cũng đã đưa các em tới đây rồi, nhìn anh có giống là đang đùa giỡn không?"
"Nhưng mà ..."
Triệu Kỳ nở nụ cười, "Có phải hạnh phúc tới quá đột ngột, có chút khó mà tiếp nhận phải không?"
Hai người máy móc gật đầu, gần như chính là cái ý tứ này.
"Tôi nói cho các em biết, anh Lâm của các em là phó hiệu trưởng danh dự của đại học Sư Phạm Trung Hải, ở đây rất có tiếng nói. Hơn nữa, bài thi viết của các em cũng đã được thông qua, phỏng vấn chỉ là sân khấu đi ngang qua thôi, sắp xếp cho các em chương trình học thạc sĩ, tự nhiên là không có vấn đề gì."
"A!"
Hai người mắt chữ A một chữ O, thân phận phó hiệu trưởng của Lâm Dật thực sự khiến cho các cô rất sốc.
"Lâm, anh Lâm, anh không phải là làm kinh doanh sao? Như thế nào mà thành phó hiệu trưởng trường đại học Sư Phạm Trung Hải rồi?"
"Anh trước đây đã làm việc ở chỗ này, cùng với một số trường hợp ngẫu nhiên nên lên làm Phó hiệu trưởng rồi." Lâm Dật nói:
"Nhưng đây không phải là trọng điểm, nếu như các em muốn ở đây học tiến sĩ, anh sẽ để hiệu trưởng Triệu sắp xếp việc này."
Với năng lực của hai người, có thể thi đậu nghiên cứu sinh ở trường đại học Sư Phạm Trung Hải, đã coi như là cám ơn trời đất.
Nhưng không ai không có thể bảo đảm sau này, không gian hai người có thể bộc phát được hay không. Cho nên học chương trình tiến sĩ ở đâu, còn phải hỏi ý kiến của các cô xem sao.
"Đồng, đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi."
Lâm Dật gật đầu, nhìn Triệu Kỳ nói:
"Triệu hiệu trưởng, việc này liền làm phiền anh an bài một chút rồi."
"Việc nhỏ, chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh, còn lại đều không có vấn đề." Triệu Kỳ nói:
"Về sau nếu như lại có chuyện như vậy, anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi chỉ cần vài phút đồng hồ là có thể sắp xếp xong cho anh rồi. Nhưng tôi cũng rất hoan nghênh anh thường xuyên về trường học nhìn xem."
"Kỳ thực tôi lần này đến, còn có một chuyện khác nữa." Lâm Dật nói:
"Trường học chúng ta có phải có một giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh tên là Đinh Nghị Vĩ không?"
"Đinh Nghị Vĩ ... Đinh Nghị Vĩ ..."
Triệu Kỳ lẩm bẩm một câu, "Tôi nhớ ra rồi, quả thật có người như vậy từ trường Quan Hệ Quốc Tế đến trường học chúng ta đã hơn nửa năm rồi, anh tìm anh ta có việc gì?"
"Anh ta chính là một lão dê già, anh ta không phải là một trong những giáo viên phỏng vấn sao, công khai trêu ghẹo học sinh nữ. Hơn nữa còn đe dọa hai người bọn họ nói, đời này cũng đừng nghĩ thi đậu nghiên cứu sinh ở trường đại học Sư Phạm Trung Hải. Anh nói chuyện này phải xử lý làm sao đây?"
"Lại còn có việc này sao?!"
Triệu Kỳ tức giận đến râu cũng dựng đứng lên, "Bình thường nhìn anh ta hình người dáng chó, không nghĩ tới lại là một tên cặn bạ! Tôi hiện tại gọi anh ta đến đây xử lý tại chỗ!"
Lấy thân phận của Triệu Kỳ, muốn xử lý việc này chỉ cần cho người gọi điện thoại liền có thể khiến Đinh Nghị Vĩ phải cuốn gói rời đi.
Nhưng bởi vì Lâm Dật ở đây, mới ra vẻ mình có thành ý ở trước mặt mà xử lý chuyện này.
Bởi vậy có thể thấy được, ở phương diện đạo lí đối nhân xử, Triệu Kỳ cũng tính được là một người tinh tế.
Nói chuyện điện thoại không bao lâu, cửa phòng làm việc vang lên, Đinh Nghị Vĩ từ bên ngoài đi vào.
"Triệu hiệu trưởng, ngài tìm tôi?"
------
Dịch: MBMH Translate