Đinh Nghị Vĩ mới vừa chào hỏi xong, bất ngờ nhìn thấy ba người Lâm Dật cũng ở trong phòng làm việc, vốn dĩ vẻ mặt đang tươi cười cũng trở thành khinh thường với xem thường.
"Thế nào, đến đây cáo trạng tôi sao? Các cô ngược lại là rất thông minh!"
"Anh câm miệng lại cho tôi, anh có biết mình phạm phải chuyện gì không!" Triệu Kỳ tức giận nói.
"Hiệu trưởng Triệu thầy trước hãy bình tĩnh lại, chuyện này không liên quan gì tới tôi, là bọn họ vu khống tôi."
Đinh Nghị Vĩ không có chút nào sợ hãi, ung dung thong thả nói:
"Hai cô gái này dự thi nghiên cứu sinh ở trường đại học Sư Phạm Trung Hải chúng ta, nhưng bởi vì thành tích không được tốt lắm, nên dễ bị đánh rớt. Cho nên bọn họ liền không biết xấu hổ hẹn tôi đi ăn cơm, muốn dùng thủ đoạn không đứng đắn để tôi chấm đậu cho bọn họ. Nhưng tôi không đồng ý, vì vậy mà bọn họ vu khống tôi tôi phi lễ bọn họ, quả thực là quá ghê tởm!"
Đùng!
Triệu Kỳ tức giận vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Đinh Nghị Vĩ nói:
"Đến lúc này rồi, anh còn muốn bịa chuyện!"
"Hiệu trưởng Triệu, tôi xin thề tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa lời gian dối!" Đinh Nghị Vĩ thề thốt nói:
"Tính cách của tôi như thế nào hiệu trưởng ngài là biết rõ rồi, lẽ nào thầy vẫn không tin tôi sao?"
"Tôi cho anh biết, người đứng ở trước mặt anh là phó hiệu trưởng của trường học, hai bạn nữ sinh này là do thầy ấy đích thân đưa tới, anh cảm thấy bọn họ sẽ oan uổng anh sao?"
"Cái, cái gì? Phó hiệu trưởng?"
Ánh mắt Đinh Nghị Vĩ đờ đẫn nhìn xem Dật, đại não cũng đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Người này tuổi còn quá trẻ, tại sao có thể là phó hiệu trưởng của đại học Sư Phạm Trung Hải được chứ?!
Chuyện này quá kỳ dị rồi.
Sao mình lại vô tình mà trêu chọc người như vậy chứ!
"Anh cảm thấy tôi có cần phải lừa gạt anh không?" Triệu Kỳ lạnh lùng nói:
"Bắt đầu từ bây giờ, anh đã bị sa thải, anh và trường đại học Sư Phạm Trung Hải không có bất cứ quan hệ gì nữa, tới phòng nhân sự để báo cáo đi!"
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Triệu Kỳ, Đỗ Ngọc với Phương Phỉ, đều cảm nhận được sức mạnh các mối quan hệ của Lâm Dật quá rộng.
Tốt xấu gì cũng là giảng viên thạc sĩ, nói sa thải liền sa thải, người bình thường cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
Đinh Nghị Vĩ hai tay nắm chặt thành quyền, trên trán nổi lên gân xanh.
Rất rõ ràng, anh ta rất không cam tâm!
"Được thôi, sa thải thì sa thải, trường đại học Sư Phạm Trung Hải cũng không phải là loại trường gì tốt. Với năng lực của tôi, đến chỗ nào cũng có thể tìm được công việc!"
"Điều đó cũng không nhất định, đừng có mà nói quá sớm." Lâm Dật dựa vào ở trên ghế sa lon, cười nói.
"Hừ!"
Đinh Nghị Vĩ khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Anh chỉ là Phó hiệu trưởng danh dự, lừa gạt được người khác cũng không lừa được tôi, trên tay một chút thực quyền cũng không có, anh thật sự cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?"
"Nhìn khí thế này của anh, cũng biết là thường xuyên kiêu ngạo với người khác. Nhưng hôm nay anh thật bất hạnh khi va phải tôi rồi."
"Như vậy thì sao chứ? Tốt xấu gì tôi cũng đã ở trong giới học thuật lăn lộn nhiều năm như vậy, các mối quan hệ giao thiệp vẫn phải có. Anh đừng tưởng rằng có thể làm gì được tôi." Đinh Nghị Vĩ nói:
"Chuyện hai người bọn họ câu dẫn tôi, đồn công an sẽ sớm lập hồ sơ, muốn ở đây học nghiên cứu sinh, chỉ sợ là không thể nào được."
"Anh còn thật sự coi mình có thể một tay che trời sao?"
"Chuyện như vậy chỗ nào cũng có, huống hồ vừa không có chứng cứ, cho dù có một ngày thật sự phải lên tòa án, tôi tin tưởng quan tòa cũng sẽ nghiêng về tôi. Cho nên hôm nay liền cá chết lưới rách, xem thử ai sợ ai!"
"Được thôi, vậy thì cá chết lưới rách." Lâm Dật nhún vai một cái nói:
"Nhưng trước đó, tôi phải nói cho anh biết một chuyện, tôi là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân Trung Hải, công ty của chúng tôi có một đội ngũ pháp lý chuyên nghiệp, bọn họ sẽ tiếp nhận chuyện sau này, hi vọng anh chuẩn bị sẵn sàng."
Ban đầu trên mặt của Đinh Nghị Vĩ còn mang theo nụ cười, trong nháy mắt đóng băng ngay tại chỗ.
"Anh là chủ tịch của một công ty? Còn có cả đội ngũ pháp lý?"
"Nếu không anh cho rằng tôi ở Trung hải vô ích làm gì?"
Rầm!
Đinh Nghị Vĩ co quắp ngồi trên đất, Lâm Dật đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh ta.
"Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhiều lắm bị phán quyết mười mấy năm, cũng không thể bắn chết anh, đừng sợ."
Nói xong, Lâm Dật cùng Triệu Kỳ lên tiếng chào hỏi,
Liền dẫn hai nữ sinh đi ra khỏi văn phòng, sau đó nói với bọn họ:
"Chuyện ở trường học đã xong rồi, các em trở về chờ thông báo đi."
"Anh Lâm, anh đúng là thật lợi hại." Phương Phỉ kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Không chỉ có công ty, mà còn là phó hiệu trưởng của đại học Sư Phạm, cuộc đời của anh quả thực là truyền kỳ."
"Chỉ là phó hiệu trưởng danh dự mà thôi, chỉ cần tiêu ít tiền là có thể lấy được, không khoa trương như các em nghĩ đâu."
"Anh cũng đừng có khiêm tốn, nếu thật chỉ là phó hiệu trưởng danh dự bình thường, cũng sẽ không có khả năng có thể diện lớn như vậy đâu."
"Cũng còn tốt cũng còn tốt, kỳ thực cũng không có cái gì. Khi các em về sau đã có tiền đồ, sẽ phát hiện ra rất nhiều thứ, đều là dễ như trở bàn tay. Cho dù em không muốn, chúng cũng sẽ được đưa vào tay em, chẳng có gì ghê gớm hết."
"Câu nói này em nhớ kỹ..."
Sau khi bước ra khỏi khuôn viên trường, Phương Phỉ bắt taxi đến bến xe, hiện tại mọi chuyện cũng đã xong xuôi, cô cũng phải về nhà.
Nhưng Đỗ Đại Hải vẫn còn đang ở Thang Thần Nhất Phẩm bán rau, nên Đỗ Ngọc muốn cùng với Lâm Dật tới đó.
Hai người đi đến khách sạn Bán Đảo trước, sau khi ăn cơm trưa xong, lái xe tải đến Thang Thần nhất phẩm.
Bởi vì Đỗ Đại Hải không biết chuyện tối hôm qua xảy ra, cho nên nhìn thấy Đỗ Ngọc, cũng không có phản ứng quá kích động gì, mọi chuyện vẫn như bình thường.
Dựa vào danh tiếng kéo dài truyền đi, việc kinh doanh vào buổi chiều rất tốt, vẫn như cũ xuất hiện xếp hàng. Nhưng số lượng mua cũng không nhiều, nhưng so với lúc trước thì lượng bán ra cũng rất khả quan.
Hai ngày sau, sinh hoạt của Lâm Dật cũng không có nhiều thay đổi.
Ban ngày đi bán trái cây, khuya về nhà, dùng ba ngày rưỡi mới bán hết lứa trái cây thứ hai.
Cẩn thận tính toán một lúc, doanh thu của số trái cây bán ra là khoảng 650.000.
Mà trong nhà kính vẫn còn dư lại một phần ba, có thể bán với giá 400 đến 500 ngàn, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng còn phải hơn nửa tháng nữa mới chín mùi, cho nên không thể vội vàng được.
Sau khi bán xong trái cây trên tay, Lâm Dật cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị trở về thôn Hoan Hỉ nhìn thử.
Bởi vì vườn rau xanh với nhà kính đều cần được chăm sóc, cũng không thể lúc nào cũng nhờ người khác giúp mình làm những việc này được.
Leng keng leng keng ——
Trên đường trở về thôn Hoan Hỉ, Lâm Dật nhận được điện thoại của Thẩm Thục Nghi.
"Dì Thẩm, có phải Yến Kinh bên kia có kết quả rồi không?"
"Làm sao cậu biết dì là bởi vì chuyện này mà gọi điện thoại cho cậu?" Thẩm Thục Nghi cười nói.
"Khoảng thời gian này có chút nhạy cảm, dì chủ động gọi điện thoại cho cháu, nói rõ thời kỳ nhạy cảm này đã qua, chuyện nên xử lý hẳn là đã xử lý tốt rồi."
"Cậu vẫn là trước sau thông minh như vậy, một điểm liền hiểu rõ, không cần phải phí lời."
"Đều là do dì Thẩm dạy bảo tốt."
Thẩm Thục Nghi cũng không phản ứng lại lời nịnh hót của Lâm Dật, nói:
"Đại khái kết quả xử lý đã xuống, giao thiệp của Vương gia ở trong thực quyền hầu như đều giảm xuống một hoặc là nửa cấp, xem như là toàn bộ xuống một cấp."
------
Dịch: MBMH Translate