Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1174 - Chương 1172. Muốn Làm Thể Diện Không Làm Áo Lót Bên Trong

Chương 1172. Muốn Làm Thể Diện Không Làm Áo Lót Bên Trong
Chương 1172. Muốn Làm Thể Diện Không Làm Áo Lót Bên Trong

Lâm Dật bĩu môi: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù đều giảm cấp một, khả năng ảnh hưởng của nhà họ Vương vẫn không nhỏ chứ?"

"Chắc chắn rồi." Thẩm Thục Nghi nói:

"Nhưng không thể so sánh được với nhà họ Lục, cũng tương đương với nhà họ Lương."

"Đây là chuyện tốt, dù sao lúc trước vẫn chênh lệch quá lớn."

"Điều này xem như là một bước nhảy dài đối nhà họ Lương, nhưng tóm lại vẫn phải cám ơn cậu, nếu không có bước ngoặt lần này, nhà họ Lương cũng không thể có cơ hội như vậy."

"Chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo." Lâm Dật cười nói.

"Vậy dì lại bán cho cậu một tin tức, có vài lãnh đạo không hài lòng lắm về cách làm của cậu lần này, bây giờ còn có không ít người đang thảo luận về chuyện này. Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, tất cả đều là cảnh cáo ngoài miệng thôi." Thẩm Thục Nghi nói:

"Nhưng đây cũng là một tín hiệu, bây giờ các cậu đã bị xếp vào vào hàng ngũ lũng đoạn, cho dù không có chuyện của nhà họ Vương, phía trên cũng sẽ gõ các cậu."

"Nói vậy, chuyện này lại không dễ xử lý đây."

Lũng đoạn đã thành sự thật, mình lại không để ý.

Có sai thì phải nhận, chịu đòn phải đứng nghiêm, lần này đến lượt mình.

"Cứ yên tâm, chuyện này không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu." Thẩm Thục Nghi dịu dàng nói:

"Làm nhiều chuyện tốt, dùng tốt lá bài ngân quỹ Lăng Vân, đừng học những nhà tư bản, cách của tư bản nước ngoài không thể thực hiện được ở trong nước đâu."

"Lá bài tập đoàn Lăng Vân này..."

Lâm Dật nói nhỏ một câu, cảm giác Thẩm Thục Nghi đang gợi ý cho mình, nhưng mình còn chưa hiểu được.

Cảm giác IQ bị nghiền ép.

"Chính là phải làm thể diện, đừng làm lớp vải lót."

"Thể diện? Vải lót bên trong? Cảm giác rất quen, giống như là lời thoại trong phim điện ảnh vậy."

"Lâu nay, ngân sách Lăng Vân các cậu chắc hẳn đã đầu tư không ít tiền vào trong nước?" Thẩm Thục Nghi hỏi.

"Khoảng gần tám trăm triệu, không tính là nhiều."

Đây là một trong những điểm mà Lâm Dật không hiểu.

Ngân sách Lăng Vân là thứ rất riêng tư của mình, không mong báo đáp, chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ một số người, nhưng bởi vì là tiền do mình bỏ ra nên quy mô cũng không lớn.

Không thể so sánh được với các ông chủ làm từ thiện lớn trong nước, hoàn toàn không có tư cách khiến cho phía trên chú ý.

Nhưng Thẩm Thục Nghi lại bảo mình dùng tốt lá bài này, lại khiến mình khó có thể cân nhắc ra.

Bởi vì mình không thể nào dùng lá bài này, dự án của tập đoàn Lăng Vân đều là dự án đốt tiền, không có nhiều tiền làm từ thiện như vậy.

Nhiều nhất chỉ là một đấu với năm, không thể đánh ra hiệu quả lớn.

Ban đầu Lâm Dật còn tưởng có thể chờ được đáp án của Thẩm Thục Nghi, nhưng không ngờ cuối cùng lại chờ được tiếng cười như tiếng chuông bạc.

Bà mẹ vợ tương lai này của mình đúng là vẫn còn sức hút!

"Bây giờ cậu mới phát hiện ra sự thiếu sót của mình sao?"

"Cháu căn bản không lợi hại như dì Thẩm, trước giờ cháu vẫn thừa nhận điểm này."

"Ưu điểm lớn nhất của cậu là tâm tư kín đáo, quyết đoán lớn mật, những tính cách này gần như là mới sinh ra, ai có thì có, ai không có lại không có. Nhưng cậu rất may mắn, cậu không hề thiếu những phẩm chất hiếm có này." Thẩm Thục Nghi dừng một lát mới nói tiếp:

"Mà thứ cậu thiếu bây giờ có thể bồi dưỡng sau này, cũng chính là tầm nhìn quốc tế."

Lâm Dật không nói gì, bởi vì Thẩm Thục Nghi nói rất đúng.

Mình từng đánh giá Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện thiếu tầm nhìn quốc tế, thật ra mình cũng vậy, chẳng mạnh hơn bọn họ là mấy.

Dù sao mình tiếp xúc quá ít, nên hiểu biết không nhiều.

"Vậy ý của dì Thẩm là bảo cháu làm thêm vài chuyện trên thế giới à?"

"Gần như vậy." Thẩm Thục Nghi nói:

"Cả thế giới đang thái bình, nhưng còn có phần lớn khu vực và đất nước vẫn có nạn dân phải chịu đói và chịu nỗi khổ cho chiến tranh loạn lạc. Hàng năm, Liên hiệp quốc vẫn phải triển khai rất nhiều nhân lực và và vật tư để làm chuyện này. Vào lúc này, nếu cậu có thể đứng ra làm vài chuyện, cậu nghĩ xem hiệu quả sẽ thế nào."

"Cháu hiểu rồi." Lâm Dật khẽ nói.

Tổng kết lại, chuyện này vẫn là làm từ thiện, nhưng đối tượng làm từ thiện thay đổi.

Từ người nghèo trong nước biến thành người nghèo trên thế giới.

Mà bà ấy gọi là thể diện, lại là vì việc này vốn nên lấy danh nghĩa đất nước đứng ra làm.

Bây giờ, mình làm việc này xem như kiếm thể diện cho đất nước.

Làm như vậy cũng rất tiên tiến.

Lợi ích có thể thu được cũng không chỉ là những con số là có thể làm bằng chứng.

"Cảm thấy không vui, trong lòng có oán trách đúng không?" Thẩm Thục Nghi cười ha hả nói.

"Còn chưa đến mức đó, cháu vẫn còn hiểu được đạo lý này."

"Tôi hiểu rõ ngân quỹ Lăng Vân của các cậu được lập ra dựa vào ý muốn cá nhân của cậu, mục đích của cậu cũng rất đơn thuần, chỉ nghĩ mình làm ông chủ thì nên làm vài chuyện tốt. Nhưng bây giờ, tôi lại cho cậu đi giúp đỡ người nước ngoài, trong lòng cậu không thoải mái, tôi cũng hiểu được. Cậu hơn hai mươi tuổi, mang theo sự chân thành, đây là chuyện tốt. Nhưng một ngày nào đó cậu sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời, đã đến giai đoạn đặt nền móng cho tương lai."

Thẩm Thục Nghi nói:

"Những năm gần đây, tập đoàn Hoa Nhuận đầu tư tới trên 70% cho nước ngoài, chính là muốn mở ra vòng tuần hoàn giao dịch lớn trên thế giới. Lúc trước chúng ta đều làm thêm vì người khác. Từ nay về sau, cả thế giới cũng trở thành nhà xưởng cho Hoa Hạ, đợi cho tới khi vòng tuần hoàn kinh thế thế giới lớn bắt đầu hoạt động, khi đó cậu mới thấy được lợi ích cuối cùng. Sau đó cậu cầm số tiền này đi nuôi lại ngân quỹ Lăng Vân ban đầu của mình. Đây mới là một con đường có thể tiếp tục phát triển bền vững, chứ không phải dùng tiền của mình đập chơi như bây giờ."

"Cháu hiểu, đây đúng là lá bài tốt."

"Cậu là người thông minh, tôi không nói nhiều với cậu nữa. Số điện thoại mà tôi cho cậu sau đây là của người chịu trách nhiệm dự án liên quan trong công ty của chúng tôi. Lát nữa tôi sẽ đánh tiếng trước, bảo bọn họ liên lạc với người chịu trách nhiệm quản lý ngân quỹ Lăng Vân của các cậu." Thẩm Thục Nghi nói:

"Đợi đến lúc bắt tay vào làm việc cụ thể, cậu đánh tiếng trước cho tôi, từng có tự mình làm loạn. Tôi sẽ giúp cậu đổi tiền. Bây giờ dự trữ rất nhiều, cậu cũng phải tiêu giúp."

"Dạ? Giúp đỡ tiêu tiền nước ngoài à?" Lâm Dật nói với vẻ bất ngờ:

"Không đến mức đó. Cho dù tôi làm chuyện này cũng không thể lấy ra quá nhiều, chỉ là số lượng nhỏ so với số lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ thôi."

"Chuyện này không phải làm với cấp đất nước, mà làm cho lãnh đạo nhìn. Tôi lấy một ví dụ đơn giản, cậu tiêu một trăm triệu đô la ngoại hối dự trữ, còn có ý nghĩa hơn đưa mười triệu tiền mặt."

"Cháu đã hiểu, vẫn là dì Thẩm lợi hại."

"Đây cũng là kinh nghiệm học được từ người khác thôi." Thẩm Thục Nghi vừa cười vừa nói:

"Nếu cậu dùng tốt lá bài ngân quỹ Lăng Vân, cộng thêm nhà họ Lương làm chỗ dựa cho cậu, chỉ cần không tìm đường chết, muốn ở lại Hoa Hạ sẽ không phải là vấn đề lớn. Nhưng cậu cũng phải đi tới cuối, võ đài lớn như vậy, sau này phát triển cũng như vậy."

"Ý của dì Thẩm là?"

"Tôi không thể nói thêm nữa, bản thân cậu vẫn suy nghĩ kỹ đi." Thẩm Thục Nghi vừa cười vừa nói:

"Đúng rồi, không phải tôi vừa nói với cậu về cuộc hẹn nói chuyện đó sao? Tôi không nhắc nhở cậu về phương diện đối nhân xử thế, nếu có người tới bàn được tiền phạt, cậu phải có thái độ tốt một chút, chờ qua thời kỳ nhạy cảm này, tất cả mọi chuyện sẽ lại tốt thôi."

"Cháu nhận được!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1172.
Bình Luận (0)
Comment