Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1185 - Chương 1183. Anh Ta Là Người Tần Gia Sao?

Chương 1183. Anh Ta Là Người Tần Gia Sao?
Chương 1183. Anh Ta Là Người Tần Gia Sao?

Tiếng nghị luận của người khác khiến cho Tần Nghiêm Lĩnh càng thêm tức giận, toàn thân như bốc lên ngọn lửa màu xanh lục.

“Anh Tần, còn phí lời như vậy làm gì, đánh cho anh ta một trận là được!”

Lâm Dật gãi đầu một cái, “Đừng xúc động, như vậy đối với người nào cũng đều không tốt.”

“Tôi cũng khuyên các người bình tĩnh một chút.” Ninh Triệt cười híp mắt nói: “Lâm Dật dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên là có nắm chắc.”

Lâm Dật:???

Con mẹ nó cô không cần thêm dầu vào lửa có được không?

“Mẹ nó, tôi sẽ không tha cho anh!”

Ninh Triệt giống như một cái bật lửa, châm vào thùng thuốc súng là Tần Nghiêm Lĩnh. Anh ta xông về phía Lâm Dật như một con chó điên.

Là con thứ của Tần gia, trình độ và thiên phú của Tần Nghiêm Lĩnh đương nhiên là không cần nhiều lời.

Nếu như không phải bị thương trong một lần hành động, anh ta cũng là nhân vật cấp bậc tổ trưởng.

Tần Nghiêm Lĩnh động thủ, hai người phía sau hắn cũng cùng động thủ.

Bọn họ đã từng là thành viên của tổ một, cũng bị thương như Tần Nghiêm Lĩnh, sau đó cùng nhau xuất ngũ.

Cộng với việc gia tộc bọn họ cũng thường tới lui trong chuyện làm ăn và quyền lực, cho nên quan hệ vô cùng tốt, đương nhiên sẽ không đứng nhìn anh em tốt chiến đấu một mình được.

“Các người!”

Khưu Vũ Lạc vừa muốn nói chuyện, thì bị Ninh Triệt kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:

“Nghe lời khuyên của chị, hai người các người không thích hợp, nhân cơ hội này mà tách ra cũng rất tốt.”

Cho dù hai người ở một chỗ luôn làm tổn thương lẫn nhau, nhưng trong lòng của mỗi người thì đối phương đều chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.

Cho nên trong lòng Ninh Triệt càng chờ mong hai người tách ra.

Lấy tính cách của Khưu Vũ Lạc, cần phải tìm một nam sinh yếu thế một chút, ví dụ như Đào Thành, chứ không phải là người ham việc lớn, một chút lại không vừa lòng như Tần Nghiêm Lĩnh.

Nếu không vừa rồi cô cũng sẽ không thêm mắm thêm muối.

Cũng đúng lúc này, ba người Tần Nghiêm Lĩnh xông tới trước mặt Lâm Dật.

Tần Nghiêm Lĩnh đá một cú đá nghiêng về phía Lâm Dật.

Nhưng loại trình độ này trước mặt Lâm Dật lại chẳng là gì cả.

Anh chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Tần Nghiêm Lĩnh vậy mà cũng là cấp D, thiên phú đúng là rất được.

Ầm!

Công kích của Tần Nghiêm Lĩnh đánh tới, Lâm Dật dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chặn công kích của anh ta, sau đó đẩy anh ta sang một bên.

Cũng vào lúc này, hai tên đồng bọn của Tần Nghiêm Lĩnh cũng xông lên.

Nhưng trình độ của bọn họ còn kém xa Tần Nghiêm Lĩnh, chỉ có cấp E.

So với Lâm Dật thì trình độ của bọn họ không khác gì người bình thường.

Hô thông!

Lâm Dật nắm chặt thời cơ, mạnh mẽ đá vào một bên người anh ta. Anh ta lập tức bay ngược ra ngoài, đụng nát lan can ngoài cửa.

Những người khác không ai may mắn thoát khỏi nạn cả!

Sau khi tấn công, anh bắt lấy tay phải của anh ta, sau đó khóa như khóa rồng, vặn một cái, sau đó bỗng nhiên kéo về phía sau một phát.

Răng rắc!

Cơn đau từ việc trật khớp khiến anh ta lập tức mất đi năng lực chiến đấu, đau lăn lộn trên mặt đất, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi!

Không đến mười giây đồng hồ, trong ba người chỉ có Tần Nghiêm Lĩnh là có thể đứng lên!

“Mẹ nó!”

Hai tên đồng bạn bị đánh ngã, Tần Nghiêm Lĩnh chẳng những không sợ hãi, mà thanh thế lại càng thêm uy mãnh, gân xanh trên trán đều nhìn thấy rõ ràng!

Nhưng ở trước mặt Lâm Dật cũng chỉ là chuyện phí công!

Thực lực giữa hai người có chênh lệch, không phải chỉ cần dựa vào những thứ này là có thể bù đắp!

Tần Nghiêm Lĩnh đột nhiên ra quyền, tựa như dồn hết lực lượng toàn thân vào nắm tay này vậy.

Lâm Dật không né tránh, lấy phương thức giống như vậy để nghênh đón!

Ầm!

Quyền cước của hai người giao nhau giữa không trung, Tần Nghiêm Lĩnh chỉ giữ vững được một giây đồng hồ, sau đó liền ngã xuống đất không dậy nổi.

Thấy cảnh này, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều âm thầm kinh ngạc.

Bọn họ biết rõ trình độ của Tần Nghiêm Lĩnh, anh ta vốn nổi danh về sức lực lớn, am hiểu nhất chính là Kim Cang Quyền!

Nhưng vừa rồi, anh ta vậy mà lại bại bởi Lâm Dật trên phương diện này, hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn bằng phương thức đó!

Chuyện này có thể nói là đánh chết dã tâm của con người, chỉ một chiêu liền có thể đánh nát tất cả kiêu ngạo của anh ta!

Lâm Dật phủi bụi trên người.

“Trình độ của các người đúng là không được, trở về luyện thêm đi.”

Nói xong, Lâm Dật chậm rãi đi đến bên người Tần Nghiêm Lĩnh, nhìn xuống anh ta từ trên cao, loại cảm giác kia khỏi phải nói là có bao nhiêu nhục nhã.

Say khi Lâm Dật đi, Đào Thành lắc đầu, cũng đi ra ngoài theo anh.

Mình chỉ là một người trong suốt, không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ, rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này, giữa gian phòng hỗn độn chỉ còn lại Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.

“Việc đã đến nước này, muốn vãn hồi đã chuyện không thể nào, chia tay đi.”

Hô ~~

Khưu Vũ Lạc hít sâu một hơi, cô đã nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Tần Nghiêm Lĩnh từ rất lâu trước đó.

Tính cách của hai người đều quá mạnh mẽ, trên cơ bản là ba ngày một trận cãi nhau nhỏ, năm ngày một trận lớn, khiến cho tình cảm giữa hai người dần dần nhạt đi.

Mà cái hít thở này dường như là sự tạm biệt của cô đối với những chuyện đã qua.

Kết thúc thì kết thúc đi.

Giữa hai người quả thực không thích hợp.

Sau vài giây đồng hồ điều chỉnh, Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc một trước một sau đi ra ngoài.

Nhưng Khưu Vũ Lạc không tiêu sái rời đi, mà cúi xuống đỡ Tần Nghiêm Lĩnh lên, nhàn nhạt nói:

“Tôi và Lâm Dật chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, vừa rồi tôi nói như vậy, là vì tức giận anh mà thôi. Khưu Vũ Lạc tôi không phải là người tùy tiện như vậy.”

“Anh biết...”

Tần Nghiêm Lĩnh nói còn chưa xong đã bị Khưu Vũ Lạc đánh gãy.

“Nhưng tôi cảm thấy, cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì quan hệ giữa chúng ta cũng không có cách nào để tiếp tục nữa, quả thực không rất thích hợp. Anh nên tìm một người thích hợp với bản thân hơn, lời nói cũng chỉ đến đây thôi, kết thúc vui vẻ, hi vọng anh có thể gặp được người tốt hơn tôi.”

“Không phải bởi vì anh ta nên em mới nói như vậy đó chứ!” Tần Nghiêm Lĩnh trợn mắt nghiến răng chất vấn.

“Tôi đã nói rồi, việc này không liên quan đến Lâm Dật, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, anh không nên nói lung tung.”

Nói xong lời muốn nói, Khưu Vũ Lạc rời khỏi gian phòng, đi ra khỏi Toàn Tụ Đức cùng với Ninh Triệt đang chờ ở bên ngoài.

Hai mắt Tần Nghiêm Lĩnh trở nên vô thần, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới mình và Khưu Vũ Lạc lại đi tới bước đường này.

“Mẹ nó!”

Tần Nghiêm Lĩnh không khống chế nổi lửa giận trong lòng, anh ta thấy, nếu như không có Lâm Dật thì mình và Khưu Vũ Lạc sẽ không chia tay!

...

Cùng lúc đó, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đi ra khỏi Toàn Tụ Đức, hội hợp với Lâm Dật và Đào Thành.

“Con bà nó, sớm biết ăn bữa cơm còn phải giúp các người đỡ đạn, lão tử tuyệt đối sẽ không tới.”

“Coi như là làm việc tốt đi, với lại Khưu tổ trưởng danh tiếng lẫy lừng của chúng tôi còn muốn hẹn cậu đi thuê phòng kìa. Đây là chuyện tốt, trong này cậu chắc chắn sẽ không lỗ, người khác muốn còn không có cơ hội đây.”

“Cô đừng nói bậy, đừng có mà nói xấu thanh danh của tôi.”

“Thật ra con người lão Tần cũng rất được, chỉ là hơi thẳng thắn một chút.” Đào Thành phụ họa.

“Mấy người Tần gia bọn họ đều là cái đức hạnh này, nguyên một đám lúc nào cũng cao ngạo, đến giờ mà vẫn còn giữ cảm giác ưu việt lúc trước, hôm nay bị chút giáo huấn cũng là chuyện tốt.” Ninh Triệt phun tào.

“Chờ một chút, cô nói anh ta là người Tần gia sao?” Lâm Dật nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1183.
Bình Luận (0)
Comment