“Hả? Sao thế? Việc này có gì đáng chú ý sao?” Ninh Triệt cảm thấy tò mò:
“Chẳng lẽ cậu không biết bạn trai trước của cô ấy tên là Tần Nghiêm Lĩnh, là người Tần gia sao?”
“Tôi cũng không thầm mến cô ấy, chú ý những chuyện này làm gì.”
“Cô ấy không phải nói là sẽ cho cậu ngủ miễn phí rồi sao, chẳng lẽ cậu còn không có suy nghĩ gì? Cậu cũng quá kén chọn rồi.”
“Quá nhỏ, không phải gu của tôi.”
Khưu Vũ Lạc liếc mắt, đã không còn tâm trạng quan tâm đến mấy lời nói nhảm của hai người nữa.
“Bạn trai cũ của cô ấy tên là Tần Nghiêm Lĩnh, là người Tần gia Yến Kinh.” Ninh Triệt nói:
“Bọn họ vốn dĩ đã từng rất mạnh, hiện tại đã hiu quạnh, nhưng người nhà bọn họ vẫn luôn cho là mình thanh cao, tôi cũng không mong gặp mặt bọn họ.”
“Thì ra là như vậy.”
“Cậu hình như rất quan tâm tới chuyện này, thế nào? Có suy nghĩ gì sao?”
“Đừng đùa nữa, tôi có đến mức đói bụng ăn quàng như vậy sao?”
“Ha ha, tôi chính là thích những người phàm tục như cậu, cup D này của tôi vẫn là thứ mà cậu thích nhất đi.”
“Không phải vậy sao.”
“Đi thôi, tới Đại bảo kiếm.” Ninh Triệt nói:
“Hôm nay chị đây cao hứng, sẽ để cho cậu nhìn một chút cái gì gọi là hào hùng mãnh liệt, trùng trùng điệp điệp.”
Lâm Dật không nghĩ tới, Ninh Triệt cũng có sở thích này. Hai người xem như rất ăn nhịp với nhau, đem hành trình hộp đêm ban đầu đổi thành tắm đại bảo kiếm.
Mà nơi bọn họ đi đương nhiên là suối nước nóng Thủy Khỏa xa hoa nhất Yến Kinh.
Chỉ là lần này, không có Lương Nhược Hư theo nên không có đãi ngộ thu xếp trước.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật lấy ra năm tấm thẻ đỉnh cấp, Ninh Triệt phát hiện, Lâm Dật cũng là người trong nghề.
Mà trong quá trình tắm, Lâm Dật cũng được thể nghiệm cái gì gọi là hùng đào mãnh liệt, trùng trùng điệp điệp.
“Vũ Lạc, sao cô không nói gì vậy, hối hận vì chia tay sao?”
“Không phải vậy, chỉ là đột nhiên thay đổi thân phận, cần thích ứng một chút.” Khưu Vũ Lạc nói rất thoải mái: “Dù sao cũng đã ở chung với nhau nhiều năm.”
“Các người đây gọi là chia tay vui vẻ, tin chị đi không sai đâu.” Ninh Triệt nói:
“Một tên Tần Nghiêm Lĩnh mà cô còn không giải quyết được, sau này nếu gả đi, người Tần gia bảo thủ như vậy, khẳng định đủ một hồ cho cô uống.”
“Tôi biết, tôi cũng đã từng cân nhắc về những vấn đề này.” Khưu Vũ Lạc nói:
“Hai chúng tôi hình như ngoài việc tuổi tác phù hợp ra thì những chỗ khác đều không xứng đôi.”
“Cô có thể nghĩ như vậy thì tôi an tâm rồi, cho nên mấy thứ như bạn trai này, không cần cũng được, anh ta sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của cô.” Ninh Triệt nói:
“Cho nên mới nói, cô nên học theo tôi, làm một người phụ nữ giống như kính sát tròng.”
“Hả? Có ý gì?”
“Có nhu cầu thì chơi một ngày, cảm giác cũng không tệ lắm thì chơi một tháng, nếu như gặp được người thích hợp về mọi mặt thì chơi một năm, như vậy lúc nào cũng có khẩu vị mới.”
“Thôi đi, tôi mới không giống như cô đâu.”
Sau khi tắm xong, bốn người đi đến phòng mát xa, Lâm Dật không có tâm trạng tham gia vào câu chuyện của bọn họ, anh cầm điện thoại di động nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan.
Vừa mát xa vừa dỗ cô ấy ngủ.
Hơn mười giờ đêm, mấy người rời khỏi suối nước nóng Thủy Khỏa.
Khưu Vũ Lạc và Đào Thành trở về nhà, Ninh Triệt sắp xếp cho Lâm Dật một phòng ở Bàn Cổ Thất Tinh, mình thì đi OT, chuẩn bị đi điên cuồng một hồi.
Sau khi sắp xếp cẩn thận, Lâm Dật nằm ở trên giường, loay hoay với điện thoại di động.
Anh vốn muốn gọi điện cho Thẩm Thục Nghi, nhưng đã trễ thế như vậy, cho dù bà ấy đã ngủ hay chưa thì gọi điện thoại lúc này hình như cũng không tốt lắm.
Cho nên anh dứt khoát gọi cho Lương Nhược Hư.
Sau khi vang lên vài tiếng, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Nhưng Lâm Dật còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lương Nhược Hư.
“Làm sao anh biết em muốn gọi cho anh vậy.”
Hả?
Đối mặt với vấn đề này, đối với Lâm Dật mà nói cơ bản đều là tiêu đề phụ.
“Anh bỗng nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, đoán là người nào đó đang nhớ anh, cho nên mới gọi điện thoại cho em.”
“Thôi đi, em không tin đâu, anh đừng có mà gạt người.”
“Em có thể không tin, nhưng mà anh thật sự cảm thấy vậy.” Lâm Dật nói:
“Muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho em, chắc chắn là có chuyện đúng không.”
“Đương nhiên rồi.” Lương Nhược Hư cao hứng nói:
“Cho anh một cơ hội, đoán xem là chuyện gì?”
Ừm ừm...
Lâm Dật suy tư vài giây đồng hồ, Lương Nhược Hư là người có kinh nghiệm phong phú, nếu như là chuyện bình thường sẽ không thể khiến cho tâm trạng của cô ấy lên xuống như thế được.
Cộng với việc Vương gia hiu quạnh, Lương gia quật khởi, cho nên đáp án đã rõ ràng.
“Thăng chức rồi sao?”
“Hả? Làm sao mà anh biết? Mẹ em nói cho anh sao?”
“Thao, em sẽ không bị điều đến Yến Kinh đó chứ?”
“Anh kích động như vậy làm gì, đây không phải là chuyện tốt sao.”
“Chuyện tốt cái lông a, nếu như em đến Yến Kinh thì lão tử sẽ thua lỗ.”
“Thôi đi, nhìn đức hạnh kia của anh kìa, xem ra cũng không có suy nghĩ gì tốt.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Lương Nhược Hư lại cảm thấy ấm áp.
Có một số lời tâm tình không phải cứ phải dùng giọng nói ôn nhu để nói mới có thể say lòng người.
Giống như Lâm Dật đây cũng rất chân thực.
“Đừng nói nhảm nữa, em nói cho anh biết trước, em bị điều đến nơi nào.”
“Yên tâm đi, vẫn ở Trung Hải.”
“Vẫn ở Trung Hải sao?” Lâm Dật nói:
“Em đã ngồi đến chức vụ này rồi, nếu như lại thăng chức thì Trung Hải hẳn là không chứa nổi em mới đúng.”
“Không chỉ có Trung Hải không chứa được em, mà Yến Kinh cũng không chứa được em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tuổi em còn rất trẻ.” Lương Nhược Hư nói:
“Dù sao cũng phải đến 35 tuổi em mới có tư cách bước vào cánh cửa quản lý trung tâm Yến Kinh, hiện tại còn không phải lúc, trong nhà cũng sẽ không sắp xếp như vậy.”
“Vậy bây giờ thì sao, sắp xếp cho em chức vụ gì?”
“Phó bí thư.”
“Ừm... Xét theo cấp bậc hành chính thì hẳn là ngang bằng đúng không.”
“Đúng là ngang bằng, nhưng cách quản lý của hai chức vụ này lại không giống nhau. Chờ khi em đủ tuổi, được phù chính, thì cấp bậc hành chính sẽ khác, hơn nữa còn có thể kiêm nhiệm chức vụ bên Yến Kinh.” Lương Nhược Hư nói:
“Tổng kết lại, em vốn dĩ phải đi lối rẽ, tuy con đường rộng lớn nhưng không sáng ngời như bây giờ, hiểu ý em không?”
“Anh hiểu.” Lâm Dật nói: “Hiện tại đã đi đến quỹ đạo chính, việc còn lại chính là cắm đầu xây dựng sự nghiệp.”
“Cũng không tính là ngốc, đáng để khen ngợi.” Lương Nhược Hư cười hì hì nói:
“Dựa vào sự khác biệt của chức vị hiện tại, nếu như chỗ các anh lại có thành quả nghiên cứu, thì nhớ cho em một phần công lao đó.”
“Cho cái rắm, nếu như anh đem hết chiến tích cho em, nói không chừng sẽ sớm đưa em đến Yến Kinh, cho nên em đừng nghĩ đến chuyện công lao nữa, thành thật ở lại Trung Hải đi.”
“Con người anh sao lại vậy, không thể nhìn người khác sống tốt sao.”
“Anh cứ như vậy đấy thì sao.”
“Thôi đi, hôm nay tâm trạng của em tốt, lười quan tâm đến anh.” Lương Nhược Hư ngạo kiều:
“Được rồi, chuyện tốt đã chia sẻ xong cho anh, em muốn đi tắm rửa, tạm...”
“Hả?”
Lương Nhược Hư cầm điện thoại di động sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói tạm biệt, sao lại cúp điện thoại rồi?
Người gì vậy chứ?
Ong ong ong _ _
Nhưng rất nhanh, wechat của Lương Nhược Hư vang lên, là Lâm Dật gọi video tới.
“Vừa rồi không nói cho xong, còn gọi video làm gì? Có việc gì sao?”
“Em không phải em nói mình muốn đi tắm sao, anh sợ hơi nước ảnh hưởng đến tín hiệu cuộc trò chuyện, nên mới gọi video, như vậy sẽ không có gì cản trở cả.”
------
Dịch: MBMH Translate