“Mau mau cút! Đồ lưu manh!”
Lương Nhược Hư giận dữ mắng: “Đừng làm phiền em tắm rửa.”
“Đợi lát nữa đi, đừng có gấp, anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Chuyện gì?”
Lương Nhược Hư nhớ tới, là Lâm Dật chủ động gọi điện thoại cho mình, đoán là thật sự có chuyện.
“Em biết bao nhiêu về Tần gia Yến Kinh?”
“A? Tần gia? Đang yên đang lành anh hỏi về bọn họ làm gì?”
Lương Nhược Hư cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì mẹ của anh ấy - Tần Ánh Nguyệt cũng là người Tần gia.
“Tùy tiện hỏi một chút.”
“Em cũng không biết nhiều, chỉ biết lúc đầu Tần gia rất lợi hại, hình như có thể xếp vào ba vị trí đầu. Nhưng những năm này dần xuống dốc, đã không bằng Lương gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.”
“Nhà bọn họ có những ai, em có biết không?”
“Ngạch... Chuyện này thì em không biết, em cũng không biết nhiều về Tần gia, cũng không tới lui.”
Nếu như không phải vì Tần Ánh Nguyệt, Tần gia trong mắt cô cũng chỉ là một gia tộc xuống dốc, không hề có quen biết gì.
Nhưng chuyện liên quan tới Tần Ánh Nguyệt, Lương Nhược Hư cũng không có ý định nói cho anh. Bởi vì chuyện này có chút nhạy cảm, cô sợ mình sẽ làm không tốt nên dứt khoát lựa chọn không nói.
“Vậy cũng không có chuyện gì nữa, tắm rửa đi ”
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại.
Chuyện liên quan tới Tần gia mà Lương Nhược Hư biết là rất ít, Thẩm Thục Nghi chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì việc này hình như cũng không cần thiết phải xác nhận.
Trước đó anh có gọi điện cho Thẩm Thục Nghi, bà ấy cũng đã nói, trước đây Tần gia có thể xếp vào ba gia tộc lớn của Yến Kinh, nhưng những năm này đã xuống dốc, thứ bậc cũng hạ xuống theo.
Cách nói này lại trùng hợp với cách nói của Lương Nhược Hư.
Cho nên gần như có thể khẳng định, mẹ ruột Tần Ánh Nguyệt của mình đến từ Tần gia này!
Tính toán tỉ mỉ một chút, tên Tần Nghiêm Lĩnh kia có vẻ như còn là anh họ của mình.
Thật mẹ nó thú vị!
Nhưng mà trong chuyện này có vẻ như còn có chút tin tức bị che dấu.
Người của Tần gia hình như không biết quan hệ giữa mình và Tần Ánh Nguyệt.
Nếu không lúc gặp mặt cũng sẽ không giống như người xa lạ vậy.
Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, giảm bớt đi rất nhiều phiền phức từ trong bóng tối.
Sau khi nghĩ rõ ràng chuyện trước mắt, Lâm Dật ném điện thoại di động qua một bên rồi ngủ, ngày thứ hai tỉnh dậy khi nhận điện thoại từ Ninh Triệt.
“Tôi chọn chút món ngon, nhanh đến nhà hàng ăn cơm.”
“Hả? Cô đang ở Bàn Cổ sao?”
“Hôm qua sau khi đi chơi thì về đây ở, vừa lúc hôm nay đi cùng cậu luôn.”
“Được, chờ tôi tại nhà hàng đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật rời giường rửa mặt.
Lúc đến nhà hàng, phát hiện Ninh Triệt đã ăn được một lúc rồi.
“Tôi tùy tiện gọi, ăn tạm một miếng đi.” Ninh Triệt nói:
“Nhưng mà cậu nên ăn nhanh một chút, tôi nghe Lưu lão đại nói, rất nhiều lãnh đạo đều sẽ tới, không nên đến trễ.”
“Tôi biết mà.”
Nói xong, Lâm Dật cũng không để ý nhiều nữa, chậm rãi ăn.
Sau khi ăn xong, Ninh Triệt lái xe đưa Lâm Dật đến khu huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ, công việc bàn giao hôm nay sẽ cử hành ở đây.
Tại lữ đoàn Trung Vệ có một hội trường nhỏ, nói trắng ra là một phòng họp lớn, cấp bậc vô cùng thấp.
Hội trường có khoảng hơn 200 chỗ ngồi, giờ đã ngồi được một nửa, ngoài tổ bốn đang ở bên ngoài thì những người không có nhiệm vụ đều đến đây.
Ngoài ra, còn có một số người đã có tuổi.
Trong những người này, hẳn là thành viên từ tổ 5 đến tổ 8.
Bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là phụ trách nghiên cứu và khảo sát, tuy cũng có những yêu cầu nhất định đối với trình độ bản thân, nhưng chủ yếu nhất chính là kỹ thuật của mình, cho nên tuổi tác của những người này đều lớn hơn người khác một chút.
Nhưng ngoài những người này, còn có các lãnh đạo khác của lữ đoàn Trung Vệ, nhưng bọn họ không ở tại khu vực huấn luyện thử, chỉ đến trong một số trường hợp lớn.
“Hôm nay có không ít người tới, thường ngày không có cảnh tượng lớn như vậy đâu.”
Người nói chuyện, tên là Thôi Trường Triết, là thành viên tổ một của lữ đoàn Trung Vệ, và là người có thực lực mạnh nhất trong tổ một ngoại trừ Vương Miện.
“Vừa rồi tôi có nhìn thấy thủ trưởng, đoán là vì ngài ấy nên mọi người mới tới.”
Người nói chuyện, tên là Ngô Hán Quyền, thực lực tuy không bằng Vương Miện và Thôi Trường Triết, nhưng cũng không yếu.
Ngoài ra, anh ta còn đảm nhiệm công việc cố vấn cho tổ một, nhiều kế hoạch hành động đều do anh sắp xếp, lời nói vô cùng có trọng lượng trong tổ một.
“Chỉ là lễ bàn giao của tổ trưởng, thế mà lại kinh động đến cả thủ trưởng?” Thôi Trường Triết kinh ngạc nói: “Quá không có khả năng rồi.”
Trong toàn bộ lữ đoàn Trung Vệ, chỉ có một người có tư cách được xưng là thủ trưởng, chính là Lục Bắc Thần!
Là nhân vật linh hồn của lữ đoàn Trung Vệ!
“Chuyện này ai mà biết được.” Ngô Hán Quyền cười lạnh, đầy vẻ khinh thường, “Tôi đoán là ngài ấy rất vừa ý Lâm Dật, nếu cũng sẽ không tới.”
“Vậy có lẽ ngài ấy đã nhìn lầm rồi, cho dù thành tích huấn luyện thử tốt, cũng phải nhìn xem sự phát triển sau này, cậu ta có thể so với Vương lão đại sao?”
Ngô Hán Quyền nhún vai, “Chuyện này ai biết được, tùy ý bọn họ vui vẻ đi.”
“Được rồi, không cần thảo luận nhiều về chuyện này, từ nay về sau, tôi đã không còn quan hệ gì với lữ đoàn Trung Vệ nữa, nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì cả.” Vương Miện một tay chống đầu, mặt không thay đổi, nói.
Ngô Hán Quyền và Thôi Trường Triết liếc nhau một cái, biết Vương Miện không muốn nói đến việc này nên cũng không nhắc lại nữa.
“Đúng rồi, các người nghe nói chuyện này chưa, hôm qua Tần Nghiêm Lĩnh bị Lâm Dật đánh.” Ngô Hán Quyền nói.
“Còn có việc này? Sao lại đánh nhau rồi?”
“Người của tổ hai tổ ba bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, Khưu Vũ Lạc bỏ qua Tần Nghiêm Lĩnh, gọi điện thoại cũng không nhận, sau đó người liền qua đó tìm, sau khi đánh xong hai người còn chia tay, rất ám muội.”
“Hai người bọn họ đã ở cùng nhau hơn ba năm rồi đúng không, vậy mà lại chia tay?”
Thôi Trường Triết nghiêng đầu, nhìn Khưu Vũ Lạc đang ngồi cùng một hàng với mình, “Việc này sẽ không liên quan đến Lâm Dật đó chứ?”
“Ai biết được, nhưng cô ấy quả thực đã bỏ qua Tần Nghiêm Lĩnh, đi tìm Lâm Dật ăn cơm.”
“Tiểu tử này đúng là càng ngày càng ngông cuồng a.” Thôi Trường Triết nói:
“Không chỉ đánh hơn ba mươi người của đại viện, hiện tại còn đánh cả Tần Nghiêm Lĩnh, thật sự là vô pháp vô thiên.”
“Cậu ta hiện tại có người che chở, đương nhiên là không sợ gì rồi.” Ngô Hán Quyền nói:
“Cũng không biết Tần gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”
“Tần gia đã không còn là Tần gia lúc trước, xét về thế lực chắc chắn là kém Lương gia. Bọn họ không có khả năng động vào Lâm Dật.” Thôi Trường Triết nói:
“Hơn nữa, Lâm Dật cũng không phải đèn đã cạn dầu, Tần gia thật sự không xử lý nổi việc này.”
“Gia tộc đã từng lớn mạnh tại Yến Kinh đã không còn huy hoàng năm đó, vậy mà lại để một tên tiểu tử đến từ Trung Hải tới xưng vương xưng bá, mặt mũi đều mất hết.”
“Thời đại thay đổi, con người cũng không thể bảo vệ lợi ích của mình trong vòng này nữa, đương nhiên là không lớn bằng lúc trước rồi. Đây là chuyện rất bình thường.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Dật và Ninh Triệt đi đến từ phía trước.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
Một người được Lục Bắc Thần khâm điểm, tương lai nhất định sẽ đầy hứa hẹn.
------
Dịch: MBMH Translate