Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1188 - Chương 1186. Tính Khí Chó Này

Chương 1186. Tính Khí Chó Này
Chương 1186. Tính Khí Chó Này

Mới vừa vào cửa, Lâm Dật cũng phát hiện có rất nhiều người, đều đang nhìn mình.

Dò xét?

Bình phẩm?

Chờ mong?

Xem thường?

Đủ loại ánh mắt tụ hội cùng một chỗ, toàn bộ đều tụ lại trên người Lâm Dật.

Loại cảm giác này, giống như là ngôi sao trên vạn người, từng đạo ánh mắt tưởng chừng như vô hình lại càng giống với áp lực, như một tòa núi lớn đặt ở trên người Lâm Dật.

Lâm Dật cười nhạt, có chút châm chọc.

Dường như muốn nói, đừng có mà cậy già lên mặt, thành thật một chút.

Hai người đi tới chỗ ngồi mà Khâu Vũ Lạc đã sắp xếp trước, chờ hội nghị chính thức bắt đầu.

10h sáng, Lưu Hồng và Tào Gia Độ mang theo năm người, đi vào từ bên ngoài.

“Người đi đầu kia chính là lãnh đạo tối cao của lữ đoàn Trung Vệ, Lục Bắc Thần, Lục lão tiên sinh.” Ninh Triệt giới thiệu.

“Tôi cũng đã đoán được.” Lâm Dật nói:

“Từ bước đi và trạng thái của ông ấy thì có thể nhìn ra trình độ cũng không thấp.”

Vốn dĩ Lâm Dật cảm thấy, Lục Bắc Thần có thể lãnh đạo lữ đoàn Trung Vệ, hẳn là một người có công huân rất cao, mới được phái đến đây để lãnh đạo một đội ngũ đặc thù như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, ông ấy lại còn có trình độ này.

Những thứ khác thì không dám nói, nhưng trình độ ít nhất cũng cấp B, nếu không sẽ không có trạng thái và khí độ như này.

Lữ đoàn Trung Vệ này đúng thật là một nơi ngọa hổ tàng long a.

Đi vào trong hội trường, lãnh đạo lữ đoàn Trung Vệ ngồi xuống, Lưu Hồng cầm mic lên tiếng:

“Hôm nay tổ chức buổi hội nghị này, chủ yếu là tiến hành tổng kết công việc đã qua, sau đó đề ra kế hoạch và triển vọng trong tương lai, chúng ta mời Lục lão lên phát biểu.”

Lục Bắc Thần nở nụ cười, “Đều là người một nhà cả, không cần dài dòng làm gì, nói chuyện chính đi.”

“Vậy ngài cũng phải giảng cho chúng tôi vài câu chứ, hôm nay còn có không ít người mới tới đây.”

“Được thôi, tôi sẽ nói vài câu vậy, trong vòng khoảng năm phút, mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ không giống như những người khác, nói một lần là mấy giờ.”

“Ha ha...”

Lục Bắc Thần cũng là người thực tế, vừa mới bắt đầu đã chọc cười tất cả người ở chỗ này.

Lâm Dật cũng cảm thấy như này rất tốt, dù sao cũng là đại lão gia, không cần thiết phải nói mấy lời vô nghĩa kia, dành chút thời gian để làm chút chuyện chính không phải là tốt hơn sao.

Lục Bắc Thần cầm microphone, hắng giọng một cái rồi nói:

“Năm gần đây, lữ đoàn Trung Vệ ở trong thời kỳ đầy biến động, mặc dù chúng ta đã có nhiều công lao hiển hách trong sự nghiệp bảo vệ đất nước, nhưng cũng có không ít khuyết điểm. Chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, tôi sẽ kiểm điểm lần nữa, cũng hy vọng mọi người, có thể biết rõ điểm yếu của mình sau đó sửa đổi...”

Lục Bắc Thần nói không ít, nhưng nói lời giữ lời, thấy thời gian gần hết liền kết thúc.

Những lời mà ông nói cũng chỉ là mấy lời tán nhảm, nhưng cũng nhắc nhở cho mọi người ở chỗ này.

Con đường mà lữ đoàn Trung Vệ phải đi còn rất dài, không thể thiếu cảnh giác.

Sau khi Lục Bắc Thần phát biểu xong, Lưu Hồng nhận lấy micro.

“Tiếp theo chính là nội dung thứ hai của buổi hội nghị.” Lưu Hồng hắng giọng một cái, “Tổ trưởng tổ một của lữ đoàn Trung Vệ, đồng chí Vương Miện, bởi vì lý do cá nhân mà chuẩn bị từ chức tại lữ đoàn Trung Vệ. Công việc của tổ một trong tương lai sẽ do tổ Phó tổ trưởng tổ hai Lâm Dật đảm nhiệm, hiện tại mời hai vị lên bàn giao chức vụ.”

Vương Miện chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút, đứng dậy đi về phía sân khấu.

Cùng lúc đó, ánh mắt của những người khác cũng đều rơi xuống trên người anh.

Tất cả mọi người đã từng xem Vương Miện là hy vọng tương lai của lữ đoàn Trung Vệ, nhưng chưa từng nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn ba năm, cậu ta vậy lại rời bỏ chức vụ tổ trưởng của lữ đoàn Trung Vệ. Đúng là việc đời khó đoán, không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng đúng vào đúng lúc này, Lâm Dật đi ra khỏi chỗ ngồi.

Cho dù không vạm vỡ bằng Vương Miện, nhưng bộ dáng thoải mái này của anh cũng là tâm trạng của anh lúc này.

Anh cũng không để Vương Miện ở trong lòng.

Chỉ có một số ít người ở đây biết về chuyện giữa hai người.

Việc Vương Miện từ chức có quan hệ rất lớn với Lâm Dật, có thể nói là quan hệ trực tiếp.

Nhưng cũng không phải do cậu dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Chỉ là trong lần đánh cược quyền lợi này, Vương gia rơi vào thế bất lợi.

Thắng lợi tức chính nghĩa, anh ta rời đi cũng là chuyện đương nhiên.

Vương Miện tiếp nhận micro trên tay Lưu Hồng, nói:

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức từ chức vụ tổ trưởng tổ một tại lữ đoàn Trung Vệ, hy vọng lữ đoàn Trung Vệ sẽ càng ngày càng tốt.”

Nói xong, Vương Miện cầm huy hiệu tượng trưng cho thân phân tổ trưởng trên bàn, giao cho Lâm Dật, nói:

“Lữ đoàn Trung Vệ là nơi nói chuyện bằng thực lực, hi vọng cậu có thể tiếp tục phát triển vinh quang của tổ một, không nên bôi nhọ bọn họ.”

Lâm Dật nhận lấy, tiện tay chơi đùa một chút, “Tôi tin rằng cho dù là ai tiếp nhận chức vị này thì lữ đoàn Trung Vệ không có anh, nhất định sẽ càng ngày càng tốt, anh không cần lo lắng về chuyện này.”

Ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào người Lâm Dật và Vương Miện.

Họ đã ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người.

“Hừ, vậy chúc cậu may mắn.”

Vương Miện chủ động đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay với Lâm Dật.

“Đến rồi!”

Ngô Hán Quyền cười nói: “Tổ trưởng chuẩn bị ra oai phủ đầu với cậu ta, anh nói xem sức lực của ai sẽ lớn hơn?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao, tôi đương nhiên là biết năng lực của tổ trưởng. Tôi cũng biết chỉ cần một quyền hời hợt của anh ấy là có thể đánh người ta gãy xương sườn. Đây là chuyện nổi tiếng trong toàn bộ lữ đoàn Trung Vệ, Lâm Dật sao có thể là đối thủ của anh ấy được.”

“Chậc chậc chậc, có trò hay để nhìn rồi.” Ngô Hán Quyền cười ha hả nói:

“Lúc bàn giao chức vụ, tổ trưởng mới bị tổ trưởng cũ dạy dỗ, suy nghĩ một chút đã thấy thú vị rồi.”

Mà người ở chỗ này, cũng đều chú ý tới nghi thức cuối cùng tại lễ bàn giao của hai người.

Nhưng điều làm cho tất cả mọi người thất vọng là Lâm Dật cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ cần huy hiệu tượng trưng cho tổ trưởng và đi về chỗ ngồi của mình.

Căn bản không thèm quan tâm đến Vương Miện.

Cho đến khi Lâm Dật trở lại chỗ ngồi, tay của Vương Miện vẫn còn ở giữa không trung, bầu không khí hết sức khó xử.

Sắc mặt của Vương Miện cực kỳ khó coi, trên đầu nổi gân xanh, nếu như không phải đang trong trường hợp đặc thù, thì lấy bản chất kiêu ngạo của anh ta, chắc chắn sẽ bạo phát.

Lục Bắc Thần cười cười, không nói một lời.

Tính khí như chó này còn điên cuồng hơn cả Lâm Cảnh Chiến năm đó, thú vị.

“Vương Miện à, phân đoạn này đã kết thúc, cậu trở về trước đi.” Lưu Hồng mở miệng, cho Vương Miện một bậc thang.

Vương Miện không nói chuyện, buồn bực trở về chỗ ngồi.

Ngô Hán Quyền và Thôi Trường Triết đều không nói gì, nhưng lại lặng yên giơ tay lên.

“Hai người các người có việc gì sao?” Lưu Hồng hỏi.

“Lưu lão đại, chúng tôi xin rút lui khỏi lữ đoàn Trung Vệ.”

“Rút lui sao?”

Lưu Hồng nhíu mày, “Các người chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Ngô Hán Quyền nói:

“Mấy năm này, chúng tôi vẫn luôn đi theo bên người Vương tổ trưởng, hiện tại anh ấy đi rồi, chúng tôi cũng muốn rời đi.”

“Nếu như các người cũng muốn đi thì lát nữa đánh một bản báo cáo rồi đưa cho tôi, vậy là được rồi.”

Ninh Triệt ngồi cách đó không xa nhìn Lâm Dật một chút, “Cậu vừa mới nhậm chức mà đã thái độ như vậy, những người này là đang hạ mã uy với cậu đó.”

“Một đám phế vật, muốn đi thì cứ đi, không có gì đáng để tiếc cả, cũng bớt kéo chân sau của tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1186.
Bình Luận (0)
Comment