Lưu Hồng hút thuốc, không nói chuyện.
Lời nói của Lâm Dật mặc dù có chút không hợp tình người, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Ít nhất vừa rồi cậu ấy cũng có nói nếu như đổi thành Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, cậu ấy nhất định sẽ đi báo thù.
Cậu ấy cũng không phải là máu lạnh, chỉ là nhìn thông thấu mọi chuyện mà thôi.
“Giả sử không nhắc đến chuyện báo thù, cậu định xử lý chuyện này thế nào?”
“Nói trắng ra là, lần hành động tiếp ứng trước đó, ngoài việc bị tổn thất hai người ra thì tổn thất lớn nhất chính là khoáng thạch Buss, chỉ cần có thể cướp về, cũng không coi như là thua thiệt.” Lâm Dật nói:
“Nhưng đã qua một thời gian dài như vậy, khoáng thạch Buss có bị tiêu hóa hết hay không thì tôi cũng không biết được.”
“Vậy chuyện này sẽ giao cho cậu xử lý, cho dù bị tiêu hóa thì cũng phải tìm ra nguyên nhân.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Mặc dù mọi người đều biết rõ việc này do công ty Hắc Kim, nhưng bất đắc dĩ là không có chứng cứ.
Cho nên có thể xử lý tới mức độ nào, bản thân Lâm Dật cũng không rõ.
“Được, việc này cậu cố gắng xử lý cho tốt.” Lưu Hồng nói: “Hiện tại trên tay cậu không có người, cậu có thể tùy tiện điều động người của tổ hai và tổ ba.”
“Đúng rồi, người tên là Jimmy kia bị nhốt ở chỗ nào vậy?”
“Trại tạm giam đứng đầu Yến Kinh.” Lưu Hồng nói: “Nhưng còn đang trong giai đoạn khôi phục, chỉ tiến hành được những cuộc thẩm vấn đơn giản, không hỏi ra thứ gì cả.”
“Giai đoạn khôi phục sao? Anh ta thế nào tồi?”
“Trên thuyền bị cậu đâm mấy đao, bây giờ còn chưa tốt đâu, cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi anh ta bị làm sao, thật là.” Lưu Hồng phun tào.
“Ngạch... Quên mất.”
Nói xong, Lâm Dật đứng dậy, “Tôi đi qua tìm anh ta một chút, xem có thể khiến anh ta nói ra chút gì không.”
“Vậy cậu chờ chút, tôi sẽ đưa giấy chứng nhận cho cậu, nếu không cậu không gặp được anh ta đâu.”
“Được.”
Lưu Hồng ngậm điếu thuốc, đưa giấy chứng minh cho Lâm Dật, “Cậu có thể hỏi bọn họ địa chỉ, cầm cái này là có thể vào. Đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu một số điện thoại, người đó tên là Quản Long, là chủ nhiệm nơi đó, đến đó thì nhớ gọi điện, cậu ấy sẽ tiếp các người.”
“Đã quen biết với người ta rồi, còn dùng chứng minh làm gì?”
“Các người muốn gặp phạm nhân đặc thù, dù sao cũng phải có văn kiện, tuy có quan hệ, nhưng vẫn nên theo quá trình một chút.”
“Được, vậy tôi đi trước.”
Lâm Dật quay người rời đi, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng đi ra ngoài, chuẩn bị cùng đi nhìn xem.
Ba người đi ra ngoài, cùng lên xe của Ninh Triệt đi về phía trại tạm giam.
“Đã bắt được một thời gian dài, sao vẫn còn giam tại trại tạm giam, chưa có phán quyết sao?”
“Chưa đào được tin tức hữu dụng, đương nhiên là không thể phán.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Trong ấn tượng của tôi, trại tạm giam đứng đầu Yến Kinh hầu như đều giam giữ tội phạm nặng, còn có một số người ngoại giao có hiềm nghi, lẽ ra người ở đó hẳn là đều rất trâu bò mới phải, sao lại không thể thẩm tra ra được?”
“Đối phương cũng là kẻ lọc lõi, nào có nhẹ nhàng như cậu nghĩ vậy.”
“Đúng là không được gì cả.”
Khưu Vũ Lạc không nói gì, thao tác cợt nhả của Lâm Dật tầng tầng lớp lớp, hi vọng cậu ấy đến sẽ có thể có chút tiến triển mới.
Lái hơn một giờ, Ninh Triệt mới lái đến trại tạm giam đệ nhất.
Trại tạm giam khí phái hơn nhiều so với tượng tượng của Lâm Dật, trong lúc vô hình còn mang theo vẻ trang nghiêm trầm tĩnh.
Ba người dừng xe rồi xuống xe, Khưu Vũ Lạc cầm điện thoại di động, bấm gọi cho số điện thoại mà Lưu Hồng đưa cho.
“Xin chào, là Quản chủ nhiệm sao? Tôi là Khưu Vũ Lạc của lữ đoàn Trung Vệ.”
“Được, chúng tôi sẽ chờ ở đây.”
Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, Khưu Vũ Lạc liền cúp điện thoại.
“Đối phương nói thế nào?” Ninh Triệt hỏi.
“Nói sẽ phái người tới đón chúng ta, đoán chừng lát nữa sẽ ra, chờ một lát đi.”
Đúng như Khưu Vũ Lạc nói, chưa đến vài phút đã có một người đàn ông ba mươi mấy tuổi chạy ra.
“Xin hỏi vị nào là Khưu tổ trưởng?” Nhân viên công tác khách sáo hỏi.
“Là tôi.”
“Chủ nhiệm chúng tôi đang đợi ngài ở trong văn phòng, mấy vị đi theo tôi.”
“Được.”
Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, bốn người đi vào trại tạm giam.
Tuy nhìn từ bên ngoài thì rất khí phái, nhưng đi sâu vào bên trong sẽ có một loại cảm giác bị đè nén.
Loại cảm giác này, giống như lúc Lâm Dật đến phòng bệnh ICU vậy, cho dù có đến bao nhiêu lần, vẫn luôn không thể thoát khỏi loại cảm giác bị đè nén kia.
Cho tới bây giờ, Lâm Dật đều có quan niệm như vậy.
Không có bệnh gì thì đừng có phạm pháp.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, ba người tới văn phòng của Quản Long.
Quản Long đã hơn bốn mươi tuổi, đeo một cái kính đen, dáng người hơi gầy, mang đến cho người ta cảm giác như là giáo viên đại học, khí chất cả người không hợp với nơi áp lực này.
Nhưng ngoài Quản Long ra, trong văn phòng còn có một nam một nữ.
Hai người đều còn trẻ, ngoài ba mươi, tuổi tác không chênh lệch nhiều với Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.
“Khưu tổ trưởng, Ninh tổ trưởng, Lâm tổ trưởng, xin chào.”
Quản Long lần lượt bắt tay với ba người.
Xét theo cấp bậc hành chính, Quản Long là phó phòng, cấp bậc không cao bằng ba người. Hơn nữa ba người còn là bộ đội bí mật, đương nhiên là phải nhiệt tình khách khí một chút.
“Chào Quản chủ nhiệm.” Khưu Vũ Lạc khách sáo nói:
“Lần này chúng tôi tới đây chủ yếu là muốn gặp Jimmy, đây là chứng minh của chúng tôi.”
“Chúng tôi cần thứ này chỉ để lập hồ sơ thôi, lần sau nếu các người còn muốn gặp anh ta thì bổ sung sau cũng được.” Quản Long khách sau nói:
“Nhưng mà người kia rất giảo hoạt, cho dù chúng tôi có thẩm vấn như thế nào, thì luôn nói mình không thoải mái, không chịu phối hợp, cộng với việc anh ta thật sự có thương tổn nên chúng tôi cũng không làm gì được anh ta.”
Nói xong, Quản Long nghiêng người, nhìn hai người bên cạnh rồi nói:
“Hai người bọn họ là hai Phó Giám trưởng ưu tú nhất ở chỗ chúng tôi, Quách Tử Kiện và Dương Tinh. Hai người họ đã thay nhau ra trận nhưng đều không bắt được anh ta, lần này các người phải hao tổn tâm trí rồi.”
“Chúng tôi cũng nghe nói một số tình huống của anh ta, cho nên mới mang chuyên gia tới, để Lâm tổ trưởng tự mình thẩm tra.”
“Vậy thì quá tốt rồi, chuyện này giao lại cho các người vậy.”
Nói xong, Quản Long nhìn Quách Tử Kiện và Dương Tinh, “Hai người các người đưa ba vị đồng chí này qua đó nhìn một chút.”
“Đã biết, Quản chủ nhiệm.” Quách Tử Kiện nói.
Quản Long gật gật đầu, sau đó nhìn ba người Khưu Vũ Lạc, “Lát nữa tôi còn có buổi họp nên không thể đi cùng mấy người được. Nếu như có chỗ cần hỗ trợ thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho các người.”
“Được, cám ơn Quản chủ nhiệm.”
“Việc nên làm thôi, không cần khách sáo.”
Nói xong chuyện chính, năm người quay người đi ra ngoài, dưới sự dẫn đường của Quách Tử Kiện và Dương Tinh, bọn họ đi về phía phòng trực trại tạm giam.
“Anh Quách, anh cảm thấy bọn họ có thể thẩm tra được gì không?” Dương Tinh đi ở phía trước, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, hai chúng ta đã thay nhau thẩm tra hơn một tháng, dùng mọi thủ đoạn mà một chút đầu mối cũng không có, bọn họ lại càng không có thể.”
“Thế nhưng anh chàng đẹp trai kia hình như rất lợi hại, nghe nói còn là chuyên gia, nếu như không có bản lĩnh thì sẽ không nói như vậy đâu.”
“Chúng ta mỗi ngày đều tiếp xúc với phạm nhân, cũng rất chuyên nghiệp trong loại chuyện thẩm vấn này. Tôi cảm thấy cậu ta không được, ngược lại là cô, có thể đừng hoa si như vậy không? Thật sự cho rằng cậu ta lớn lên đẹp trai thì không gì không làm được sao.”
------
Dịch: MBMH Translate