Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1194 - Chương 1192. Anh Ngủ Với Tôi, Tôi Còn Phải Cảm Ơn Anh Sao?

Chương 1192. Anh Ngủ Với Tôi, Tôi Còn Phải Cảm Ơn Anh Sao?
Chương 1192. Anh Ngủ Với Tôi, Tôi Còn Phải Cảm Ơn Anh Sao?

"Đây con mẹ nó tình huống gì thế này?" Lâm Dật lẩm bẩm một câu, "Mình mới đi được một ngày, lại có chuyện gì xảy ra rồi?"

Tích tích ——

Nghe thấy có ai đó bấm còi về phía hướng của mình.

Kỷ Khuynh Nhan bị giật mình, vừa muốn phát hỏa, thì phát hiện người ngồi trong xe là Lâm Dật.

Ban đầu khuôn mặt xinh đẹp còn lạnh lùng, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Dật, như một bông hoa nở rộ.

"Anh đã về rồi à, sao anh không nói trước với em một tiếng vậy."

Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ như một con én nhỏ, hưng phấn vọt tới xe của Lâm Dật.

"Đến, em giải thích cho anh nghe thử, cái gì gọi là bạn trai tôi hôm nay không có ở nhà, anh tới nhà của tôi ở đi." Lâm Dật véo gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Ách ..."

Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên.

"Nào có, em là đang gọi điện thoại cho bạn học mà, ai nha nha, đừng véo, nó sẽ biến dạng sau khi véo đó, sẽ phải trang điểm lại đó."

"Gọi điện thoại cho bạn học nói những lời như vậy cũng không được, còn tái hợp tình cũ nữa à."

"Nói nhăng gì đấy." Kỷ Khuynh Nhan quở trách:

"Anh có còn nhớ em còn có một người bạn học tên là Lục Điềm không? Lúc trước chúng ta đến nhà thầy Trương, anh cũng đã từng nhìn thấy cô ấy đấy."

"Lục Điềm ... Lục Điềm ..."

Lâm Dật lẩm bẩm một câu, hình như cũng còn chút ấn tượng.

"Em hẹn cô ấy?"

"Đương nhiên rồi, lẽ nào anh còn tưởng rằng em còn hẹn người đàn ông khác sao? Làm sao có khả năng chứ." Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động, "Anh chờ chút, em gọi điện thoại lại cho cô ấy."

Chính là cây ngay không sợ gió, Kỷ Khuynh Nhan không sợ hãi một chút nào.

"Sao cậu lại cúp điện thoại thế." Lục Điềm nói:

"Cậu nhanh lên một chút, mình đã nhận được tin của Viện Viện rồi, chúng ta đi xem mãnh nam, vóc người rất cứng cáp. Đúng lúc bạn trai cậu không có ở nhà, hôm nay chúng ta quyết chiến đến sáng luôn đi."

Kỷ Khuynh Nhan:...

Gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng như lò lửa, thẹn thùng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

"Mình đối với mấy chuyện đó không có hứng thú, không đi được."

"Không đi?" Lục Điềm nói:

"Chúng ta không đã nói rồi sao, hơn nữa bạn trai cậu cũng không có ở nhà, Một cơ hội ngàn năm có một như thế, bỏ qua thì có chút uổng phí lắm."

"Cái kia, vậy mình cũng không đi."

"Vậy hai người chúng tôi đi."

Nói chuyện không phải là Lục Điềm, là Hà Viện Viện ngồi ở bên cạnh Lục Điềm nói:

"Ông chủ của chúng tôi thường xuyên đi công tác, bình thường cũng không hay gặp. Về sau còn có rất nhiều cơ hội, lần này không đi cũng không sao."

"Vậy được, mình cùng với Viện Viện đi trước, chúng ta hôm nào lại hẹn sau nha."

Điện thoại được cắt đứt, Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên xoay người lại, mắt to vô tội nhìn Lâm Dật.

Lần này là giải thích không rõ.

"Cô Kỷ Khuynh Nhan, cô không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý sao?" Lâm Dật cười hỏi.

"Em thề, em thật sự là không có làm gì cả, không phải như bọn họ nói đâu. Không tin anh hỏi mẹ em đi, lúc anh đi công tác, em vẫn luôn về nhà ở." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Rồi lại nói, cho dù anh không tin Điềm Điềm, anh cũng phải tin tưởng Viện Viện chứ."

"Dẹp đi, cô ấy còn không bằng Lục Điềm."

"Dù sao em cái gì cũng không làm, anh phải tin tưởng em." Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi.

"Ai nha, cười lên đi."

Lâm Dật nhéo nhéo gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan, nếu như cứ tiếp tục, đoán chừng cô ấy sẽ khóc.

"Vậy anh trở về, sao không nói với em trước một tiếng."

"Cái này không phải là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em sao." Lâm Dật nói: "Không nghĩ tới còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn."

"Anh muốn chết à, còn nói nữa." Nắm đấm trắng nhỏ của Kỷ Khuynh Nhan đánh vào trên người Lâm Dật , "Em đói rồi, anh đưa em đi ăn đi."

Mặc dù có một số bạn học cũ đến, nhưng Kỷ Khuynh Nhan vẫn thích đi ăn một mình với Lâm Dật hơn.

"Em muốn ăn cái gì?"

"enenen ..." Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ một lát, "Ăn thịt nướng, rất lâu rồi không ăn."

"Đi thôi."

Lâm Dật lái xe mang theo Kỷ Khuynh Nhan đến nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật, được trang trí bắt mắt và rất đặc biệt.

"Em nghe Viện Viện nói, chuyện tập đoàn đi du lịch đã được quyết định xong?" Lúc ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.

"Anh cũng mới biết, chuyện tập đoàn bên kia, anh rất ít khi hỏi đến, đều là Lão kỳ bọn họ tự làm."

"Mang theo người trong nhà đi, cũng không có vấn đề sao." Kỷ Khuynh Nhan ngậm đôi đũa, cặp mắt to lóe lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Dật.

"Em muốn đi thì cứ nói thẳng."

"Vậy không được, anh phải chủ động mời em đi chứ, nếu không em cũng sẽ không đi."

"Em đây không phải là đang giấu đầu lòi đuôi sao? Em đã nói như vậy rồi, nhất định là muốn đi."

"Anh chớ có nói nhảm, nói chung là anh mời em mới đi, nếu không thì em cũng sẽ không đi."

"Khụ khụ khục..."

Lâm Dật để đũa xuống, "Lâm phu nhân, ba ngày nữa công ty chúng tôi có tổ chức một chuyến du lịch, chân thành mời ngài theo tôi cùng đi chơi."

"Anh chờ đó ... em sẽ suy nghĩ một chút." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nhỏ lên nói.

Lâm Dật lắc đầu cười, tính cách kiêu ngạo này của Kỷ Khuynh Nhan đúng là hết thuốc chữa.

Hơn bảy giờ, hai người cơm nước xong, lại ở bên ngoài đi dạo một lúc rồi mới về nhà.

Sau khi về nhà, cô cầm điện thoại xem quần áo, coi như là đi mua để mặc đi chơi.

Lâm Dật ngược lại cũng ung dung, cầm điện thoại di động nhìn video giám sát một chút.

Bên trong nhà kính không có gì khác thường, trái cây bên trong chắc cũng phải mất hơn một tuần nữa mới chín được.

Đợi đến khi từ đảo quốc trở về, lại đi bán cũng còn kịp.

Nhưng chuồng lợn hình như đã được dọn dẹp, bằng không thì không khí ô nhiễm lắm.

Sáng sớm hôm sau, hai người lái xe riêng ra ngoài, Lâm Dật đi tới thôn Hoan Hỉ.

Mấy ngày nay anh không có tới, cơ sở thiết bị trước đây cũng đã làm xong, chỉ khác là chút chi tiết nhỏ, thật sự mang một hương vị mộc mạc của thôn quê.

"Lâm Dật, sao anh lại ở đây?"

Lúc Lâm Dật đang nhìn xung quanh, thì nghe được giọng nói của Nhan Từ từ phía sau truyền đến.

Trang phục của Nhan Từ hôm nay rất đơn giản, quần thể thao màu xám tro, áo nửa ống tay Nike màu trắng với một đôi giày thể thao màu xanh lam. Nhìn tổng thể cảm giác trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa cô ấy hiển nhiên là mới vừa dậy, cũng không có trang điểm. Nhưng làn da của cô ấy rất mềm mại, như thiếu nữ mười tám tuổi vậy.

Nhưng kiểu tóc gợn sóng trưởng thành này lại cho thấy một vẻ đẹp thành thục, một loại quyến rũ khó mà nói được.

"Mấy ngày trước đi Yến Kinh một chuyến, ngày hôm qua mới vừa trở về, liền đến chỗ này nhìn chút."

"Yên tâm, mấy ngày nay em đều ở đây trông nhà giúp anh." Nhan Từ nói:

"Nhưng em phát hiện chuyện này, từ lúc ăn trái cây của anh trồng, làn da của em đã được cải thiện lên rất nhiều. Em thức đêm nhiều ngày như vậy, cũng không bị ảnh hưởng chút nào."

"Nếu như không có tác dụng đặc biệt, anh nào dám bán đắt như vậy chứ, nếu không có thể khiến người ta mắng chết anh rồi."

"Em biết anh không lên tiếng thì thôi, nói một tiếng ai cũng phải kinh ngạc. Người bình thường cũng không làm được chuyện như vậy."

"Đúng vậy, cũng giống như phụ nữ, phụ nữ bình thường anh đều thấy chướng mắt."

Nhan Từ nhéo eo thon nhỏ, đôi mắt đẹp nhướng lên nhìn Lâm Dật.

"Theo như anh nói, anh ngủ với em, em còn phải đội ơn cảm ơn anh sao?"

"Ách ... Đội ơn thì không cần, trong lòng chỉ cần nghĩ đến lòng tốt của anh là rồi."

"Em bóp chết anh!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1192.
Bình Luận (0)
Comment