"Đừng đừng đừng, đang ở nơi đông người, táy máy tay chân nhiều không tốt."
"Cắt, anh còn để ý đến chuyện này sao?"
"Tốt xấu gì anh cũng là người có thân phận, làm sao cũng phải tìm một chỗ không người chứ."
"Thật là không có một câu nghiêm chỉnh nào mà."
Lâm Dật cười cười, cũng không trêu ghẹo Nhan Từ nữa, "Chuyện này cũng không sai biệt lắm, chắc cũng sắp khởi quay rồi nhỉ."
Đưa tay vái tóc bị thổi bay trong gió, Nhan Từ nói:
"Em ở đây tìm được một chỗ tốt, cách thôn Hoản Hỉ khoảng 5km, tên là núi Thiên Bảo, trên đó có nhiều cây phỉ, có thể dùng làm nhiệm vụ trong chương trình. Nhưng đường đi không được tốt cho lắm, em cho người đi qua tu sửa một chút, đúng lúc anh cũng không có chuyện gì, theo em đi qua xem một chút đi."
"Nơi này còn có núi à?" Lâm Dật có chút kinh ngạc, "Anh sống ở đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu biết ở gần đây còn có núi đấy."
"Anh chính là việc không liên quan tới mình, treo lên thật cao, giống như chuyện không liên quan đến mình thì sẽ không để ý tới." Nhan Từ nói.
"Cũng đừng nói như vậy chứ, vậy cũng phải xem là chuyện của ai nữa." Lâm Dật nói: "Nhưng anh không đi cùng em được, tôi còn có việc phải làm."
"Việc gì? "
"Dọn dẹp chuồng lợn."
"Em đã gọi người giúp anh dọn dẹp rồi, loại chuyện nhỏ như này anh không cần quan tâm tới."
"Thiệt hay giả vậy, tốt như vậy sao? Không chỉ có ngủ với anh, mà còn giúp anh đi dọn dẹp chuồng lợn nữa?"
"Là do nó mùi nặng quá, em không có cách nào ở được nên mới giúp anh, đừng được tiện nghi còn ra vẻ."
"Vậy thì đi thôi, anh không còn việc gì rồi."
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Nhan Từ, hai người đến dưới chân núi Thiên Bảo.
Lâm Dật bất ngờ phát hiện, chỗ này cũng không tệ lắm, bên dưới ngọn núi còn có một con suối uốn lượn, trên núi mọc đầy cây phỉ, tuy rằng không cao lắm, những vẫn rất tốt.
Dưới chân núi, hai chiếc máy xúc với hai chiếc xe tải đang bốc dỡ phần đất còn sót lại trên mặt đất, chỉ cần san bằng một chút là được.
Nhưng điều thú vị là người lái máy xúc lại là Trương Hòa Bình cùng với Cao Hạo Vũ.
"Em thực sự là tìm hai người bọn họ tới đây?"
"Ban đầu em cũng không muốn tìm bọn họ đến, Nhưng em đem suy nghĩ của mình nói với trưởng trấn Cao, anh ấy nói đây là vì thị trấn Tứ Phương làm việc tốt, đúng lúc hai người bọn họ còn có thể lái máy xúc, vì vậy họ được cử đến để giúp đỡ em."
"Thật không hổ là Ngọa Long với Phượng Sồ, có hai người bọn họ hỗ trợ cho em, chương trình này muốn không nổi cũng khó khăn."
"Hòa Bình, chờ một chút, anh hình như đào được thứ gì đó!"
Cao Hạo Vũ thét lên một tiếng kinh hãi, khiến Trương Hòa Bình ngừng lại động tác trên tay, trong miệng ngậm thuốc lá, đưa đầu ra ngoài thăm dò.
Trương Hòa Bình tiêu sái hất tóc mái, thời khắc này giống như gió trên toàn thế giới, cũng chỉ vì một mình anh ta mà thổi tới.
Xét về diện mạo Lâm Dật tự nhận mình tốt hơn Trương Hòa Bình một bậc.
Nhưng về mặt khí chất, xác thực cảm thấy không bằng, bị hắn bắt bí gắt gao.
Có vài thứ thực sự đúng là trời sinh, cho dù là xuất thân bần hàn cũng không có cách nào giấu được.
"Sao rồi, không phải là đào được mộ cổ chứ." Trương Hòa Bình nói:
"Lúc trước tôi có nghe ông cụ trong nhà nói, có một ngôi mộ của một đại thần triều đại nhà Đường được chôn ở dưới chân núi Thiên Bảo Sơn, không phải là để cho chúng ta đào được đấy chứ."
"Thiệt hay giả vậy? Không phải là phát tài rồi sao? Mau đi xuống xem một chút." Trương Hòa Bình hưng phấn từ trên máy xúc đi xuống, "Tôi gần đây mới vừa xem xong trộm mộ bút ký, tình tiết bên trong vẫn còn nhớ rõ."
"Thực sự là trời cũng giúp tôi." Trương Hòa Bình hưng phấn ném tàn thuốc xuống, "Tôi mới vừa hàn một cái xẻng Lạc Dương, lần này phát huy được tác dụng rồi."
Nhìn thấy bộ dáng hai người hưng phấn không thôi, Lâm Dật với Nhan Từ cũng đều có chút sửng sờ.
Này nếu như là đào được mộ Cổ thật, vậy coi như cũng rất kích thích.
Nghĩ tới đây, hai người cũng tăng tốc chạy nhanh hơn về phía công trường đang thi công.
Bốn người xúm lại nhìn tình hình dưới đất, tất cả đều im lặng.
"Cái đồ vật đen thui này là cái gì?" Cao Hạo Vũ hỏi.
"Nhìn khá giống dây cáp điện." Trương Hòa bình nói.
"Không thể nào, triều đại nhà Đường làm gì có điện chứ."
"Tôi không biết nhiều về lịch sử, nhưng đều nói nhà Đường hưng thịnh, có lẽ có điện thật." Trương Hòa Bình nghiêm túc nói.
"Vậy vị đại thần này cũng thật lợi hại, lại ở trong mộ của mình đặt một dây cáp điện." Cao Hạo Vũ đâu ra đấy mà nói:
"Theo như tôi suy đoán, người này tối thiểu cũng phải là chức tể tướng, nếu không sao lại có đãi ngộ như vậy được."
Nghe hai người anh một lời tôi một lời suy đoán tình huống trước mắt, mặt Nhan Từ đầy hắc tuyến.
Tới gần Lâm Dật nhỏ giọng nói:
"Anh không phải nói bọn họ là Ngọa Long với Phượng Sồ sao? Nhưng Ngọa Long với Phượng Sồ có giống như bọn họ không?"
"Chuyện này..."
Lâm Dật bấm một cái trên nhân trung, cảm thấy chuyện này có chút bất lực.
"Ngừng ngừng ngừng ..."
Lâm Dật cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Hai người các anh thảo luận lâu như vậy, lẽ nào không phát hiện ra các anh đào được là cáp quang sao?"
"A? Cáp quang?"
Lời nói của Lâm Dật khiến hai người sửng sốt.
"Suy nghĩ cả nửa ngày không phải mộ cổ, hưng phấn vô ích rồi." Trương Hòa Bình nói.
Lâm Dật:...
"Đây không phải trọng điểm, đoạn các anh đào được chính là cáp quang hiểu không? Đây là phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật, hiểu không?"
"Mẹ kiếp, không phải chứ, vậy là không phải tôi đã phạm tội sao?" Trương Hòa Bình cũng bị dọa sợ hết hồn, "Chuyện này làm sao bây giờ!"
"Trước tiên đừng động đến nữa, anh mau gọi điện thoại cho tổng đài, hỏi xem đường cáp quang này là của nhà nào. Chỉ cần chúng ta thái độ tốt một chút, lại bồi thường ít tiền, sẽ không có vấn đề gì." Cao Hạo Vũ nói.
"Vậy còn chần chờ gì nữa, hai người làm đi chứ."
"Ừ."
Hai người cầm điện thoại di động gọi điện thoại, chuẩn bị hỏi thử cáp quang mình đào được rốt cuộc của nhà nào.
Lâm Dật với Nhan Từ đứng ở một bên.
"Sớm biết như vậy, em đã thuê sư phụ chuyên môn đến rồi." Nhan Từ dở khóc dở cười nói: "Nhìn điều kiện của bọn họ, đoán chừng chuyện bồi thường tiền cũng sẽ rơi trên đầu của em."
"Người ta cũng không phải là cố ý, nhưng anh thắc mắc, đều đào được cáp quang rồi, lại còn có thể nghĩ đến điện trong ngôi mộ cổ, chuyện này thao tác thực sự là đủ cợt nhả."
"Anh biết là tốt rồi."
Ước chừng nửa giờ sau, hai người đã gọi điện thoại xong, một thân nhẹ nhõm đi tới.
"Chúng tôi đã nói chuyện điện thoại xong rồi, bên viễn thông đều nói không sao hết." Trương Hòa Bình nói:
"Chắc là cáp quang bị bỏ hoang, đợi lát nữa để chú Cao điều tra thêm, liền biết chuyện ra sao."
"Mụ nội nó, vừa nãy làm tôi sợ muốn chết." Cao Hạo Vũ nói:
"Vậy mà thật sự đào được cáp quang, hai người chúng tôi suýt nữa là phải đi đập nồi bán sắt rồi."
"Đây chính là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường."
Nhan Từ:...
Cái thành ngữ này cũng không phải được dùng như vậy.
"Được rồi, cáp quang này cũng không phải của nhà mạng lớn, nên cũng không có vấn đề gì lớn." Nhan Từ nói:
"Tiểu Vũ, hai người các anh trước đừng làm việc tiếp nữa, gọi điện thoại cho ba của anh xác thực một chút xem có phải cáp quang bị bỏ hoang không? Sau đó lại tiếp tục làm việc."
"Cha tôi đi họp trong huyện rồi, đoán chừng điện thoại cũng không gọi được." Cao Hạo Vũ nói:
"Nhưng tôi cảm thấy vấn đề không lớn, ngoại trừ ba nhà khai thác lớn sắp đặt dây cáp ở đây, ai còn ở chỗ này rải cáp điện chứ."
"Các anh đã gọi điện thoại cho quân đội chưa?" Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Nhan Từ: ???
Cáp quang quân đội?
------
Dịch: MBMH Translate