Đôi mắt của Mitsui Paint rất trong và sáng.
Rung động trong yên lặng, dường như ngay cả linh hồn cũng mang theo vẻ vui mừng.
“Tôi không tiêu sái bằng anh, sống rất bình thường.”
“Làm một người bình thường cũng rất tốt.” Lâm Dật cười nói: “Có lúc, nếu như có thể đơn thuần làm một người bình thường ngồi ăn rồi chờ chết có lẽ còn khó hơn so với việc chinh phục thế giới.”
“Đã học được.”
Tích tích tích _ _
Tiếng còi chói tai vọng đến từ phía xa.
Hai người đồng thời ngồi thẳng người, chuyến tàu chở hàng Marquis sẽ lập tức tới cảng.
Reng reng reng _ _
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Mitsui Paint cũng vang lên.
“Mitsui tiểu thư, người của công ty Hắc Kim sắp đến.”
“Tìm thời gian thích hợp để động thủ, cố gắng phá hỏng lần giao dịch này.”
“Đã biết.”
Sau khi giao phó xong chuyện chính, Mitsui Paint liền cúp điện thoại, không nói một lời, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Hi vọng bên phía Higashino Yoshika có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì phải để Lâm Dật hỗ trợ.
Đây là kết quả mà cô không quá mong muốn.
Một tay Lâm Dật chống đầu, ánh mắt nhìn về chuyến tàu đang tới gần từ phía xa, đại não đang xoay chuyển nhanh chóng.
Mục đích của Mitsui Paint rất đơn giản, chính là phá hỏng lần giao dịch này, không cho Mitsui Yushi phát triển lớn mạnh.
Cho nên cô phải nghĩ biện pháp lấy được khoáng thạch Buss từ công ty Hắc Kim.
Nếu như thất bại thì sẽ rút dây động rừng, đây cũng là kết quả mà cô không thể nào tiếp nhận được.
Nhưng đối với Lâm Dật mà nói, anh cũng muốn lấy được khoáng thạch Buss, nhưng mấu chốt của vấn đề chính là mình không thể bị bại lộ.
Cứ như vậy, mình và Mitsui Paint phải đứng ở hai phía đối lập.
Dưới tình huống hiện tại mà nói, nếu như không phải là chuyện bất đắc dĩ thì không nên xé rách da mặt.
Vấn đề trước mắt chính là làm thế nào mới có thể lấy được khoáng thạch Buss mà không bị Mitsui Paint phát hiện ra.
Thật là mẹ nó khó.
Rất nhanh, bóng đen to lớn lái về phía cửa cảng.
Mặc dù tàu chở hàng Marquis không bằng Reeves, nhưng cũng đủ hùng vĩ rung động.
Ánh mắt của hai người đều nhìn chăm chú vào tàu chở hàng, không ai biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Tàu chở hàng đến cảng, tháp cần trục và nhân viên công tác tại cửa cảng bắt đầu công việc của mình.
Cục diện trước mắt đều rất bình thường, không ai có thể nhìn ra được dưới khung cảnh hòa bình này lại ẩn giấu đi một vụ giao dịch bí mật động trời.
Bầu không khí trong xe taxi trở nên ngột ngạt, an tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên bình lặng.
Dường như ánh đèn ngoài cửa sổ còn sinh động hơn so với hai người.
Thời gian yên lặng như nước chảy, bất tri bất giác đã qua hơn một giờ.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Mitsui Paint vang lên.
“Tiểu thư, giao dịch đã kết thúc, bọn họ đã về tới xe của mình, tôi sẽ phát định vị và biển số xe qua cho ngài.”
“Nói với người phía dưới cẩn thận một chút, chuyện này rất quan trọng, đừng để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”
“Đã biết!”
Sau khi giao phó xong, Mitsui Paint cúp điện thoại.
Rất nhanh, bên phía Higashino Yoshika liền phát định vị và biển số xe phát qua điện thoại di động cho cô.
“Bọn họ đã lấy được đồ, đây là tin tức của bọn họ, chúng ta sẽ lặng lẽ đuổi theo.” Mitsui Paint hỏi:
“Trình độ theo dõi của anh hẳn là không có vấn đề gì đúng không.”
Nếu như là người của nhà mình thì Mitsui Paint cũng không lo lắng về phương diện này, bởi vì bọn họ đều đã qua huấn luyện chuyên môn.
Tuy Lâm Dật rất lợi hại, nhưng cũng không phải là toàn năng, không thể cái gì cũng biết.
Nhưng Mitsui Paint sẽ không nghĩ tới, Lâm Dật quả thực là cái gì cũng biết.
“Ngoại trừ sinh con, tôi có chuyện gì mà không biết sao?”
Nói xong, Lâm Dật khởi động xe, lái theo vị trí định vị trên điện thoại di động.
Sau mười mấy phút liền đuổi kịp chiếc xe mục tiêu.
Lâm Dật đưa mắt nhìn về phía trước, đối phương lái là một chiếc Toyota Prado màu trắng, kiểu dáng có chút cũ, nhưng thanh âm động cơ lại có chút kỳ quái, rõ ràng là đã được sửa đổi.
Xe Toyota băng qua các làn đường trong thành thị, đi vào khu đường cấp tốc, về phần nó muốn lái đến đâu thì không có ai biết.
Tốc độ của Lâm Dật lúc nhanh lúc chậm, có lúc, thậm chí bị đối phương bỏ rơi hơn một trăm mét.
Đối với anh thì chỉ cần nó còn nằm trong tầm mắt của mình là được.
Theo dõi cũng là một môn kiến thức, quá gần thì rất dễ bị phát hiện.
“Tôi đã lái một đường rồi, sao còn không thấy người của cô đâu.”
Lâm Dật nhìn về ngoài cửa sổ một chút, phát hiện tất cả đều rất bình thường, không phát hiện ra bất kỳ chiếc xe nào khả nghi cả.
Anh thậm chí là đang hoài nghi, người của Mitsui Paint có phải là đang dùng máy theo dõi không người lái hay không.
“Tình huống cụ thể không phải là tốt lắm, nhưng dựa theo tình huống bên ngoài thì có khoảng đến 90% xe đều là của chúng tôi.”
“Ừm hả? 90% xe đều là của các người? Là có ý gì?”
“Chính là những xe đi qua bên người chúng ta kia, có khoảng 90% đều là xe của chúng tôi.” Mitsui Paint nói:
“Mỗi người đi một đoạn, sau đó sẽ rời đi, như vậy sẽ không khiến người ta hoài nghi.”
“Mẹ nó, các người đúng là lợi hại.”
Lúc này Lâm Dật quả thực đã phục sát đất đối với gia tộc Mitsui.
Quả thực mẹ nó chính là Thần Lai Chi Bút!
Bởi vì cái gọi là lấy nhỏ gặp lớn, thông qua chuyện này, Lâm Dật cảm thấy, người của công ty Hắc Kim sẽ không có khả năng phát hiện ra có người theo dõi.
Nếu như vậy còn có thể bị phát hiện, khoáng thạch Buss cũng không cần lấy nữa.
Mình không xứng so chiêu với dạng người như vậy.
“Lái như vậy cũng không phải là biện pháp, trời tối quá sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt.” Lâm Dật lẩm bẩm một câu, “Cô giấu mặt đi, tôi chuẩn bị vượt qua, tránh để bọn họ nhìn thấy cô.”
“Vượt qua sao?”
“Chúng ta không phải là muốn theo dõi sao? Vượt qua để làm gì chứ?”
“Cứ lái thế này cũng không phải là biện pháp, rất dễ khiến bọn họ hoài nghi.” Lâm Dật nói :
“Cô nhìn bản đồ xem, từ giờ trở đi, trong lộ trình hai km tiếp theo không có bất kỳ một ngã ba nào, phía trước chỉ có con đường này là có thể đi. Cho dù chúng ta vượt qua thì bọn họ cũng chỉ có thể lái ở phía sau, cho nên không mất được, theo dõi là một việc cần kỹ thuật, phải dùng đầu óc.”
“Kết hợp nhanh chậm?”
“Đúng, kết hợp nhanh chậm.” Lâm Dật nói:
“Tiết tấu quá nhanh cũng không được, quá chậm cũng không được, phải lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc nhạt, lúc ra lúc vào, không ngừng biến hóa tiết tấu.”
“Tôi hiểu ý của anh.” Mitsui Paint nói ra: “Cho nên hiện tại tôi cần phải ẩn trốn để tránh bị nhận ra đúng không?”
“Đúng, tuy xác suất rất nhỏ, nhưng cũng nên cẩn thận một chút.”
“Tôi đã biết.”
Mitsui Paint xê dịch thân thể xuống, đem thân thể của mình, giấu ở phía dưới ghế phụ, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
“Ngạch, tư thế này của cô quá quỷ dị, càng khiến người ta nghi ngờ hơn.”
“Đây đã là trình độ ẩn nấp lớn nhất của tôi rồi.”
“Không phải nói cô che giấu thân thể, chỉ cần che mặt lại là được.”
Mitsui Paint bĩu môi, “Tôi sẽ dùng quần áo che mặt lại?”
“Như này sẽ mất tự nhiên, lừa gạt cameras thì còn được, hiện tại là để phòng người, cô thấy có người bình thường nào lại dùng quần áo che mặt trong xe không.”
“Chuyện này...”
Đôi mày thanh tú của Mitsui Paint hơi nhíu, thần sắc xoắn xuýt, trên gương mặt mềm mại lộ ra một vệt đỏ ửng say lòng người.
Sau đó...
Từ từ...
Hạ thấp thân thể hướng về phía Lâm Dật...
------
Dịch: MBMH Translate