Mặc dù là Lâm Dật mua xe, nhưng tiền lại là Mitsui Paint trả.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, tài xế đại ca từ đầu tới cuối đều cảm thấy mơ hồ.
Trong khoảng thời gian này, Higashino Yoshika cũng đã gửi tin tức qua.
Người của công ty Hắc Kim đang đi về phía bờ biển.
Tất cả mọi chuyện đều khớp với phỏng đoán của hai người, bọn họ sẽ dùng phương thức nhập cư trái phép để vận chuyển khoáng thạch Buss tới.
Lâm Dật lái xe, chạy về phía bờ biển.
Cho dù mọi chuyện bây giờ đã sáng tỏ, nhưng trong lòng Lâm Dật vẫn tồn tại lo nghĩ.
Mitsui Paint là người không đáng tin?
Có thể bị người của công ty Hắc Kim phát hiện hay không?
Tất cả đều là vấn đề.
Ngoài ra, trải qua chuyện trước, Jeffrey nhất định sẽ vô cùng cẩn thận khi thực hiện giao dịch, cho nên người lần này được phái tới, chỉ có thể mạnh hơn so với Jimmy!
Cho nên có thể là Paul và Eliza vẫn luôn chưa lộ diện!
Căn cứ theo tình báo, trình độ của của hai người không yếu, đều là cấp D.
Nói cách khác, thực lực không kém mình bao nhiêu, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn mình!
Cộng với những người khác nữa, lần hành động này có khả năng không dễ dàng như trong tưởng tượng của mình.
Lâm Dật vừa lái xe vừa gõ tay lái, vừa tự hỏi những chuyện này.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy? Có phải là nghĩ đến chuyện gì đó không hay không?” Mitsui Paint hỏi.
Trạng thái của Lâm Dật khiến cho cô có một loại dự cảm xấu.
Lấy năng lực của anh ấy, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như này.
“Tôi đang nghĩ, người mà cô phái đi không đáng tin, trình độ của người tên là Higashino Yoshika kia không được tốt lắm.”
“Điểm ấy thì anh cứ yên tâm, cô ấy không xâm nhập, chỉ phụ trách chỉ huy.” Mitsui Paint nói:
“Người được phái đi theo dõi nhân viên tình báo được gia tộc Mitsui chúng tôi bồi dưỡng ra. Người Hoa các người thường gọi bọn họ là Ninja, ở điểm này, tôi vẫn có lòng tin sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Vậy thì không có gì đáng lo lắng cả.”
Bởi vì đã từng tiếp xúc qua với những người gọi là Ninja này, cho nên Lâm Dật tương đối an tâm về trình độ của họ.
Lúc trước, lúc bọn họ lẻn vào Cửu Châu Các, ngay cả mình cũng không phát hiện ra.
Nếu như không phải Lý Sở Hàm thì mình khả năng cũng sẽ không biết chuyện này.
Do đó, khả năng bị bại lộ cũng không lớn.
...
Bờ biển ban đêm gió thổi hiu hiu, Lâm Dật và Mitsui Paint lái xe đến cảng biển Tokyo.
Là cảng biển lớn nhất Đảo quốc, trình độ hiện đại hóa của cảng Tokyo xét trên toàn thế giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khắp nơi có thể thấy những thùng đựng hàng, giống như là một tòa mê cung sắt thép vậy.
“Lá gan của những người này đúng là rất lớn, lại dám dùng phương thức như vậy để chở đồ tới đây.” Lâm Dật cười nói.
“Người Trung có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ có lẽ đã hiểu được huyền bí trong đó.” Mitsui Paint nói.
Dựa theo tin tức từ Higashino Yoshika, người của công ty Hắc Kim đã chạy tới cảng Tokyo, đồng thời nghe lén được tàu chở hàng Marquis của đối phương đã sắp đến cảng. Bọn họ đã bắt đầu bố trí người tại cửa cảng.
Đối với Lâm Dật mà nói, phương thức giao dịch này có chút mới mẻ.
Bởi vì trong phim điện ảnh đều là ngồi trong mấy con thuyền nhỏ âm thầm cập bờ lúc nửa đêm.
Hơn nữa, dựa theo truyền thống, nửa đường nhất định sẽ phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn.
Hoặc là có nội ứng, kết thúc giao dịch, không thì cũng là đen ăn đen.
Nhưng thế kỷ 21 hôm nay, những người xấu này dường như đều thức thời rất nhanh.
“Lâm tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Lúc chờ đợi, Mitsui Paint đột nhiên hỏi.
“Yêu, nhưng binh tuyến là quan trọng nhất, không muốn hợp tác.” Lâm Dật trực tiếp đáp, “Còn có điều gì muốn hỏi nữa không?”
“Là bởi vì chúng tôi là người Đảo quốc, cho nên anh mới không nguyện ý hợp tác sao?” Mitsui Paint nói:
“Đây là thời đại hợp tác cùng có lợi, chỉ có bắt tay mới có thể sáng tạo nên lợi ích và giá trị lớn hơn.”
Lâm Dật chỉnh ghế dựa xuống thấp, hai tay gối ở sau đầu, nằm thẳng trong xe.
“Lúc tôi tên trung học, môn mà tôi ghét nhất chính là lịch sử. Bởi vì toán lý hóa tôi chỉ cần xem qua liền hiểu, đều không cần học, có thể tiết kiệm được phần lớn thời gian đi chơi. Nhưng lịch sử thì khác, nếu như tôi không học bằng cách ghi nhớ thì một chút xíu cũng không được, thi khảo sát đều không vượt qua hai mươi điểm.”
Mitsui Paint không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
“Nhưng khi đó tôi trong thời kỳ phản nghịch, không nghe lời giáo viên, đánh chết cũng không học sử. Tôi nhìn giáo viên thì mắt trợn trắng, giáo viên nhìn tôi cũng đau đầu.”
“Sau đó, tôi lên cao trung, có chia thành các khoa, tôi đã không chút do dự nào mà lựa chọn khoa học tự nhiên, nhưng không phải là vì tôi giỏi toán lý hóa, mà chỉ là không muốn học lịch sử. Tôi cảm thấy như này là rất tốt.”
“Loại suy nghĩ luôn theo tôi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học, cho đến tôi gặp khách hàng đầu tiên mới có sự thay đổi.”
“Người kia rất lợi hại đúng không?”
Trong mắt Mitsui Paint, người có thể ảnh hưởng đến Lâm Dật tất nhiên sẽ không phải là người bình thường.
“Ông ấy là một giáo sư đại học, dạy lịch sử, nhưng rất giỏi, là nhân vật cấp bậc tiến sĩ. Ông ấy nhìn trúng một căn nhà hơn 200 m2 của công ty chúng tôi, dựa theo giá thị trường của Trung Hải, căn phòng này có giá hơn 20 triệu, với tôi mà nói, là một cuộc làm ăn lớn.”
“Vì có thể trò chuyện với người ta, tôi đã mua không ít sách lịch sử, sau một tuần lễ học tập cũng coi như là có chút kiến thức đối với các triều đại lịch sử. Nhưng cũng chính là lúc đó, tôi đột nhiên hiểu rõ một đạo lý.”
“Những thứ như lịch sử không phải là dùng để dự thi, mà chính là dùng để ghi khắc.”
Giọng nói Lâm Dật hờ hững, “Hợp tác cùng có lợi đúng là mô hình kinh tế chủ đạo trên thế giới hiện nay, nhưng quân tử ái tài thủ chi hữu đạo(*), đại trượng phu có việc nên làm cũng có việc không nên làm. Tôi mặc dù không phải người tốt, nhưng cũng có quy tắc riêng.”
(*)Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)
“Tại sao Lâm tiên sinh lại nhận định những gì mà chúng tôi làm đều là chuyện không thể gặp người?”
“Nếu quả thật có thể đưa ra ánh sáng, vậy thì cần gì phải lén lén lút lút như này?” Lâm Dật cười nói:
“Nếu như cô thật sự nghĩ như vậy, vậy thì chính là từ đánh giá cao mình rồi, cũng là đánh giá thấp tôi.”
“Nhưng tôi có thể nói rõ với anh, nơi có ánh sáng chắc chắn sẽ có bóng tối, thế giới này là cân bằng, cái này lên thì cái kia xuống, có bao nhiêu thiện, thì sẽ có bấy nhiêu ác.” Mitsui Paint nhìn sang Lâm Dật,
“Anh phải tin tưởng tôi, trên thế giới này, bất kỳ một tổ chức nào cũng đều không sạch sẽ, cả quốc gia cũng giống như vậy.”
“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, đây là ranh giới cuối cùng của vấn đề, tôi cũng không sạch sẽ, nhưng không thể không có giới hạn.” Lâm Dật cười nói:
“Đương nhiên, tôi cũng không phải là nói các người vô sỉ, chỉ là không muốn làm như vậy.”
Mitsui Paint cũng không tức giận, rất khoan dung đối với Lâm Dật.
“Nếu như cho anh tất cả quyền chủ đạo và quyền lợi khác biệt, anh có quyền quyết định và một phiếu quyền bác bỏ, cho dù là chúng tôi được lợi ít hơn, như này phải chăng là có thể?”
“Không thể.”
“Thật đáng tiếc.” Mitsui Paint khôi phục lại vẻ mặt bình thường, “Anh đã mất đi một cơ hội chinh phục thế giới.”
Lâm Dật quay đầu, bình tĩnh nhìn Mitsui Paint.
“Chinh phục thế giới thì thế nào chứ? Trăm ngàn năm về sau, không phải cũng chỉ là một nắm đất vàng, một chén rượu đục sao?”
------
Dịch: MBMH Translate