Chương trình trong TV vẫn còn tiếp tục, một tập lại một tập, một bộ lại một bộ.
Mặc dù đều là những bộ phim rất cũ, nhưng Mitsui Paint lại xem không biết mệt.
Lâm Dật cầm điện thoại di động chơi game, mùa giải mà, anh đã đánh lên vị trí thứ sáu của Vương giả.
“Lâm tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không.”
“Yêu.”
“Hả?”
Mitsui Paint sửng sốt, lời này có nghĩa là gì vậy?
Anh căn bản không có khả năng yêu tôi có được không.
“Tôi muốn hỏi là, nếu như tôi là con gái Trung Quốc thì anh có thể yêu tôi không?”
“Nếu như côi là DJ, tôi sẽ yêu cô.”
Mitsui Paint lại sửng sốt lần nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến DJ sao?
Tại sao không thể trả lời thẳng vào vấn đề của mình vậy.
“Vậy có nghĩa là, cho dù tôi là con gái Trung Quốc thì anh cũng sẽ không yêu tôi, đúng không?”
“Cái này mẹ nó...”
Lâm Dật mắng thầm trong lòng một câu.
Phiền nhất chính là mấy thứ này.
Tôi chỉ muốn trả lời qua loa với cô, cô thì lại muốn nói chuyện tình cảm với tôi.
Quá không chính thống rồi.
“Đương nhiên sẽ không.”
Lâm Dật trả lời rất thẳng thắn, thậm chí có thể nói là bất cận nhân tình.
Bởi vì trong câu hỏi của Mitsui Paint có một lỗ hổng.
Yêu và thích hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Đối với người có tam quan hơn ngũ quan như Lâm Dật thì có thể tùy tiện thích, nhưng không thể tùy tiện yêu.
Tin rằng Mitsui Paint cũng có thể hiểu rõ đạo lý trong đó, cho nên anh rất thẳng thắn mà từ chối.
Nếu như cô ấy nói “Anh sẽ thích tôi sao?” thì vấn đề này sẽ khó trả lời.
Tuy anh cũng không thích, nhưng cô ấy còn có giá trị lợi dụng, như thế sẽ phải dùng một hồi chiến thuật quanh co.
“Nếu như tôi là cô gái đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì mọi chuyện có thay đổi gì hay không?”
“Ngạch...”
Vấn đề này, xem như hỏi đến dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Dật.
Bởi vì bình thường anh cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này.
Nếu như Lương Nhược Hư hoặc Lý Sở Hàm là người đầu tiên xuất hiện ở trong thế giới của mình, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?
Anh đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, nhưng vẫn luôn không có đáp án.
“Chuyện này rất khó nói, có lẽ sẽ đi.”
“Cho nên thứ tự xuất hiện rất quan trọng đúng không?” Ánh mắt Mitsui Paint trở nên sáng rực, hỏi:
“Đối với anh, người nào xuất hiện trước nhất, người nào quan trọng nhất vậy?”
“Lời này của cô không đúng rồi, với tôi mà nói thì phụ nữ không quan trọng, binh tuyến mới quan trọng.” Lâm Dật nói:
“Loại game mobile giống như Nông Dược này, binh tuyến vô cùng quan trọng, trong các ván cao cấp, nếu như cô không cẩn thận để mất đi một binh thì trò chơi này cũng không cần chơi nữa.”
“Được rồi.”
Mitsui Paint hít sâu một cái, cảm thấy Lâm Dật không muốn nói mấy loại chuyện như này với mình.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Mitsui Paint vang lên, là Higashino Yoshika gọi tới.
“Mitsui tiểu thư, người của công ty Hắc Kim đã bắt đầu hành động.”
“Biết bọn họ muốn đi đâu không?”
“Tạm thời còn nhìn không ra.”
“Vậy các người cẩn thận một chút, đừng để bị lộ.”
“Đã biết!”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Mitsui Paint trở nên nghiêm túc hơn, không còn thoải mớ giống như vừa rồi.
“Đối phương đã bắt đầu hành động.”
“Đi thôi.” Lâm Dật đứng dậy, nói.
Vấn đề hôm nay cũng không quan trọng đối với Mitsui Paint, mục đích của cô chính là ngăn cản Mitsui Yushi lớn mạnh.
Với lại mục đích của mình, là lấy được khoáng thạch Buss, cho hành động tối hôm nay không thể xuất hiện bất kỳ một sai lầm nào!
“Đợi lát nữa, đừng có gấp.”
Lâm Dật đến trước mặt Mitsui Paint, nói:
“Người của Mitsui Yushi đang canh trước cửa lớn khách sạn, nhưng trong hành lang, không biết có người của ông ta hay không, cho nên phải giả trang tự nhiên một chút.”
“Được.”
Mitsui Paint hiểu ý của Lâm Dật, “Bắt đầu từ lúc này, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận hơn. Nếu để cho Mitsui Yushi phát hiện ra hành động khác thường của chúng ta thì hành động của bọn họ sẽ bị hủy bỏ. Nếu vậy thì mọi chuẩn bị tối nay đều sẽ uổng phí theo.”
“Tôi hiểu!”
Hai người chỉnh sửa quần áo trên người lại một chút, Mitsui Paint rất chủ động khoác tay Lâm Dật.
Thật giống như vừa mới kết thúc một trận, chuẩn bị đi bổ sung thể lực, lại đến phát thứ hai.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người rất tự nhiên đi vào thang máy, Lâm Dật ấn liên tục mấy tầng để tránh bị người ta phát hiện ra.
“Cảm thấy thế nào? Có người theo dõi hông?”
“Tạm thời còn không có, nhưng chúng ta cũng đừng đi cửa sau, chỗ đó khả năng cũng có người của bọn họ.”
Nói xong, thang máy dừng lại tại tầng 12, hai người cùng nhau đi ra ngoài, “Đi xuống cầu thang đi.”
Mitsui Paint không nói chuyện, vẫn lặng lẽ theo Lâm Dật.
Cô không am hiểu mấy chuyện như này, cứ an tâm đi theo là được.
Sau khi ở trong mấy phút, Mitsui Paint lại lần nữa chứng kiến sự cường đại của Lâm Dật.
Mitsui Paint vốn tưởng rằng, Lâm Dật muốn xuống tầng một, không nghĩ tới sau cùng, lại đi ra từ tầng hai.
Sau đó anh kéo cô đến phòng vệ sinh.
Tại một số thời điểm đặc thù, phòng vệ sinh dường như là một nơi càng kích thích.
“Tôi không có thời gian nói nhảm, cô dựa theo lời tôi nói mà làm.” Lâm Dật nói:
“Đợi lát nữa tôi sẽ nhảy từ đây xuống, sau đó cô cũng nhảy, tôi sẽ tiếp cô.”
“Chuyện này...”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu cô không nhảy, tôi sẽ tự mình đi.”
“Biết rõ.”
Lâm Dật mở cửa sổ nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua phía dưới.
Bởi vì khung của tầng một tương đối cao, nếu như dựa theo nhà bình thường để tính thì nơi này tương đương với tầng ba.
Lâm Dật đánh giá một chút, lấy trình độ bây giờ của mình, nếu như nhảy xuống hẳn không phải là vấn đề lớn.
Lâm Dật không nói nhiều nữa, dẫn đầu nhảy xuống, nếu như chậm trễ nữa thì sẽ có người đến, đoán chừng sẽ cho rằng mình là biến thái.
“Xuống đi!”
Sau khi nhảy xuống, Lâm Dật giang hai cánh tay ra, Mitsui Paint đứng trước cửa sổ, đôi mày thanh tú cau lại.
Cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng cũng biết tính của Lâm Dật.
Nếu như mình không làm theo lời anh nói, Lâm Dật nhất định sẽ xoay người rời đi.
Tính tình của anh ta không tốt đẹp gì.
Hô ~~
Sau khi thở sâu một hơi, Mitsui Paint đi tới bên cửa sổ, chuyện này liên quan đến toàn bộ gia tộc Mitsui, nếu như mình không nghiêm túc, chính là trơ mắt nhìn ông ta quật khởi.
Nghĩ đến đây, Mitsui Paint quyết định thả người nhảy xuống.
Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng bản năng lại nói cho cô rằng Lâm Dật sẽ không để cho mình thất vọng.
Anh...
Mitsui Paint khẽ hừ một tiếng, vừa mới rơi xuống, giống như chỉ là trong nháy mắt, lúc mở mắt lần nữa thì phát hiện đã ở trong ngực Lâm Dật.
Loại cảm giác này...
Có chút kích thích...
“Được rồi, đừng phát xuân, đi thôi.”
Mitsui Paint bĩu môi, “Tôi đã biết.”
Sau khi thoát khỏi ánh mắt của kẻ theo dõi, hai người bắt xe rời đi.
“Sư phụ, tôi muốn mua chiếc xe này, ngài cứ ra giá?” Lâm Dật nói.
“Cậu đang nói đùa à, đây là phương tiện sinh tồn của tôi, tôi không thể nào bán được.”
“Đừng nghiêm túc như vậy chứ, không cần thiết phải gây khó dễ với tôi.” Lâm Dật nói: “Chúng tôi không thiếu tiền.”
“Tôi cũng không thiếu tiền, tôi không có hứng thú đối với tiền, lái taxi cũng chỉ để giải trí.”
“10 triệu yên.”
“Thành giao.”
------
Dịch: MBMH Translate