“Ngạch...”
Mitsui Paint dừng một chút, “Lâm tiên sinh không phải muốn đến khách sạn làm loại chuyện đó sao? Bên cạnh có một cửa hàng người lớn, tôi có thể đến đó mua chút đồ chơi.”
Lâm Dật xoa xoa huyệt thái dương.
Thật là đau đầu mà.
“Chỉ là giả vờ giả vịt thôi, đừng coi nó như thật vậy.”
“Ừm.”
Mitsui Paint cũng có chút ngượng ngùng, việc này là mình đã nghĩ quá rồi.
Hai người dừng xe tại cửa khách sạn, sau đó mở một gian phòng tổng thống.
Tuy đã rõ ràng là sẽ không làm gì, nhưng ở cùng một phòng với Lâm Dật vẫn khiến cho Mitsui Paint có chút hơi khẩn trương.
Cô quả thật có một mặt rất cay độc, nhưng đồng thời cũng thật sự là sùng bái và kính nể Lâm Dật.
Cô vẫn luôn cảm thấy, chỉ có người đàn ông giống như Lâm Dật mới có thể xứng với mình.
Nhưng cô cũng biết mình và Lâm Dật không có khả năng tiến tới.
Đối với cô mà nói, có thể cùng trải qua một đêm với Lâm Dật, giao lần đầu của mình cho anh, đây mới là chuyện mình nên làm, cũng là chuyện mình phải làm.
Do sự khác biệt giữa hai nền văn hóa nên Mitsui Paint mới có suy nghĩ như vậy. Đây cũng là điều vô cùng phổ biến tại Đảo quốc, cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Bởi vì có rất nhiều nữ sinh trung học đều sẽ giao lần đầu cho học trưởng mà mình sùng bái và cảm mến.
Cho nên trong lòng của Mitsui Paint cũng có một số ý nghĩ như vậy.
Chỉ là người bình thường căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của cô.
Chỉ có những người mạnh mẽ chân chính mới có tư cách chinh phục cô.
Nhưng Lâm Dật lại không có bất kỳ suy nghĩ gì về phương diện này, luôn mang theo ý phòng bị với Mitsui Paint.
Đến phòng, Lâm Dật mở cửa sổ, nhìn thoáng qua phía dưới.
Cho dù là đang ở tầng mười sáu, nhưng lấy thị lực của Lâm Dật thì vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ tình huống bên dưới.
Chiếc xe Crown vẫn luôn chạy ở phía sau bỗng dừng lại tại vị trí cách Maybach mười mấy mét.
Trong thời gian ngắn dường như không có ý định rời đi.
Mà điều này tựa hồ như đang xác định một số tin tức.
Ong ong ong _ _
Ngay lúc Lâm Dật đang quan sát tình huống phía dưới, điện thoại di động trong túi quần vang lên, cầm lên xem thì là Tần Hán gọi video Wechat tới.
Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhận.
“Mẹ nó, con mẹ nó cậu đang làm gì vậy, tôi đã chơi game mấy tiếng rồi, lúc nào thì cậu mới trở về.”
“Ngạch...”
Trong video, Tần Hán đang ngồi uống rượu, mà lúc anh nói chuyện, còn thay đổi cameras, đối diện là từng dãy trò chơi điện tử, đoán chừng là nhàn rỗi không có chuyện gì nên ngồi giết thời gian.
Lâm Dật dừng một chút, “Anh khoan lại gấp, tôi đang làm chuyện nghiêm túc, xong việc sẽ trở về ngay, anh kiên trì thêm một lát đi.”
“Tôi xin cậu hãy làm người đi, còn có Cao Tông Nguyên và lão Lương mà, lần sau cậu có thể đừng tìm tôi đội nồi nữa được hay không.”
“Kỹ thuật diễn của hai người bọn họ không được, loại chuyện này chỉ có anh mới có thể đảm nhiệm.” Lâm Dật an ủi:
“Cho nên anh nhất định đừng để lộ tẩy, cho dù ai hỏi gì thì anh cứ nói hai người chúng ta đang ở cùng nhau, không nên khiến tôi bị lộ.”
“Gần đây Bugatti mới ra một kiểu xe mới...”
“Mua mua mua, chờ lúc tôi trở về sẽ mua cho anh.”
“Được thôi!”
“Gần nhất tôi mới mua một chiếc Bugatti, nếu như anh cần thì tôi có thể tặng cho anh.” Mitsui Paint nói.
Tần Hán:???
“Tôi thao, tại sao lại có giọng của phụ nữ, cậu mẹ nó đang ở chỗ nào?”
“Chuyện này, tôi đang làm chút chuyện chính, anh đừng hiểu lầm.”
“Cậu mẹ nó, không phải là hẹn hoa khôi kia đi thuê phòng đó chứ?”
“Làm sao có thể, anh thấy tôi giống cái loại người như vậy sao.” Lâm Dật nói:
“Được rồi, trước không thèm nghe anh nói nữa, nhớ kỹ ngàn vạn không thể lỡ miệng.”
“Vừa rồi một chiếc Bugatti là có thể giải quyết, nhưng bây giờ không được.”
“Con mẹ nó anh đây là muốn lên giá sao! Anh có tin lão tử sẽ trở tay cho anh thêm một chiếc Lamborghini không!”
“Đây vẫn còn giống chút tiếng người.”
Sau khi đạt thành giao dịch, Lâm Dật cúp điện thoại.
“Tôi lúc nãy không có nói gì sai chứ?” Mitsui Paint nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, đều tốt.”
“Chúng ta vẫn ở lại đây sao?” Mitsui Paint hỏi.
Lâm Dật gật gật đầu, nói:
“Cô vẫn còn theo dõi đám người làm giao dịch trước đó với cô đúng không?”
“Đúng vậy, hiện tại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.”
“Bọn họ đã gặp mặt với Mitsui Yushi sao?”
“Cũng không phải, họ vẫn luôn ở lại trong một biệt thự ngoại ô Tokyo, không có bất cứ động tĩnh gì, cho nên rất khó đoán được bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.”
“Hẳn là đang chuẩn bị đồ để giao dịch với Mitsui Yushi.”
Lâm Dật cũng không nhắc đến chuyện khoáng thạch Buss và gen nguyên dịch.
Một khi tiết lộ tin tức này, Mitsui Paint thì sẽ nghi ngờ thân phận của mình.
Mitsui Paint cũng là người thông minh, sau khi được Lâm Dật nhắc nhở, rất nhanh liền hiểu nó có ý gì.
Người của công ty Hắc Kim tới bằng con đường chính quy. Điều này đã nói lên một vấn đề, rằng bọn họ không có khả năng đem theo khoáng thạch Buss bên người. Nói cách khác, bọn họ không có khả năng giao dịch với Mitsui Yushi trong tối nay.
Dựa vào nguyên nhân này, bọn họ hẳn là sẽ dùng phương thức nhập cư trái phép để đem khoáng thạch Buss đến Đảo quốc!
“Nhưng có thể xác định bọn họ sẽ ra tay vào tối hôm nay sao?”
“Khoảng 80-90% đi.” Lâm Dật nói:
“Tuy nói thế lực của Mitsui Yushi không nhỏ, nhưng cũng không thể chủ động tới trêu chọc cô được, trừ khi là có chuyện quan trọng, cần phải quan sát cô thật kỹ. Cho nên, tối nay rất có thể sẽ xảy ra một số chuyện, chúng ta chỉ cần chờ ở đây là được.”
“Được, tôi đã hiểu.”
Mitsui Paint nhàn nhạt trả lời một câu, hiện tại tất cả vấn đề đều đã rõ ràng, nhưng còn có một việc cô vẫn luôn cảm thấy không rõ.
Trước đó, khi mình thực hiện giao dịch với công ty Hắc Kim, bọn họ kiên quyết chọn vị trí giao dịch là tại vùng biển quốc tế, dùng nó để đảm bảo an toàn của mình, sao lần này lại muốn tới Đảo Quốc chứ?
Đối bọn họ mà nói như này sẽ rất bất lợi.
Rốt cuộc Mitsui Yushi đã lấy ra thứ gì mới có thể khiến bọn họ đến đây vậy?
Suy đi nghĩ lại, Mitsui Paint cũng nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhàn rỗi không chuyện gì làm, Lâm Dật nằm trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan, tránh việc cô lại suy nghĩ nhiều.
Nhưng lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực lại rất mảnh mai.
Nói chuyện một hồi, Lâm Dật mới phát hiện, ba người Kỷ Khuynh Nhan đã chơi đến quên cả trời đất, căn bản không có thời gian quan tâm đến mình.
“Lâm, Lâm tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta phải ở lại đây sao?”
“Không phải vậy thì sao?”
“Ừm, không có việc gì.” Mitsui Paint nhỏ giọng nói:
“Tôi, tôi có thể tựa vào vai của anh không.”
“Dựa vào vai thì có thể, nhưng không được dựa vào tôi.”
Hả?
Mitsui Paint nghi hoặc, chẳng lẽ đây không phải là cùng một ý sao?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, mà nhẹ nhàng quay đầu, tựa vào vai Lâm Dật.
Trên TV đang phát cảnh nam nữ chính ôm nhau.
Trong lòng Mitsui Paint cảm thấy ghen tị, nhưng lại hết sức thỏa mãn.
Mỗi một phút mỗi một giây bây giờ đều rất trân quý.
Bởi vì trong căn phòng nhỏ này chỉ có hai người bọn họ, sao lại không phải là một loại nắm giữ đây.
------
Dịch: MBMH Translate