“Ý của cô là, lão già Mitsui Yushi kia dám làm ra chuyện như vậy, chính là bởi vì ông ta nắm giữ kỹ thuật cốt lõi nên mới tự tin như vậy, đúng không?”
“Không sai, với lại ông ta biết ẩn nhẫn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta.” Mitsui Paint nói:
“Theo sự hiểu biết của tôi thì tổ chức ngầm lớn nhất Đảo quốc - Yamaguchi chính là do ông ta điều khiển. Cộng với việc trên tay của ông ta còn có kỹ thuật, từng đó thôi đã đủ cho ông ta quật khởi một cách nhanh chóng, cho nên mới có lá gan làm ra chuyện như vậy.”
Nghe xong Mitsui Paint giải thích, Lâm Dật lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Đối tượng giao dịch chân chính của công ty Hắc Kim không phải là gia tộc Mitsui mà chính là Mitsui Yushi!
Bởi vì ông ta đã từng là nhà khoa đứng đầu của gia tộc Mitsui, ông ta hiểu rõ về cấu tạo của gen nguyên dịch hơn bất kỳ người nào!
Mà hiện tại ông ta lại tách ra, trên tay lại nắm giữ thành phẩm gen nguyên dịch!
Cho nên người của công ty Hắc Kim tìm tới đương nhiên là ông ta!
Dựa vào mấy nguyên nhân này, có thể làm rõ các nghi vấn còn lại.
Từ đầu đến cuối người áo đen đều chưa từng xuất hiện, khoáng thạch Buss bị lấy đi vẫn còn nằm trên tay Jeffrey!
Cho nên hiện tại mình còn có cơ hội!
Lâm Dật thở phào một cái, đã hiểu rõ vấn đề quan trọng, tối nay cũng coi như có thu hoạch.
Nhưng còn vẫn mấy vấn đề quan trọng trước mặt, cần phải tiếp tục lừa Mitsui Paint.
Thứ nhất: người của công ty Hắc Kim đã đến Tokyo, nhưng nơi ẩn thân cụ thể và thời điểm giao dịch của bọn họ đang còn là ẩn số, cần phải hiểu rõ.
Thứ hai: Sau chuyện trên du thuyền Quantum lần trước, người của công ty Hắc Kim chắc chắn sẽ vô cùng cẩn thận, cho nên cần phải biết rõ bọn họ cụ thể có bao nhiêu người, không thể xúc động.
“Việc này có chút kỳ quái.” Lâm Dật chậm rãi nói, lại bắt đầu thói quen của mình.
“Sao lại kỳ quái?”
“Lấy quan hệ hiện tại giữa hai người thì cho dù là có mục đích gì thì ông ta cũng không dám động đến cô mới đúng, trừ khi trong này có nguyên nhân khác.”
Mitsui Paint cũng không phát hiện, đây là chính thói quen hố người của Lâm Dật.
Dưới cái nhìn của cô, lấy sự thông minh của Lâm Dật đương nhiên là có thể nghĩ tới những thứ này, nếu như không nghĩ đến mới gọi là kỳ quái.
“Tôi đoán, ông ta có lẽ chỉ phái người đến để giám sát tôi, sợ tôi sẽ phá hư chuyện tốt của ông ta?”
“Cô sẽ phá hư chuyện tốt của ông ta sao?” Lâm Dật cũng không biết mình đã giả trang thành dáng vẻ gì nữa.
Chần chờ vài giây đồng hồ, Mitsui Paint liền nói:
“Anh có còn nhớ mấy người theo dõi chúng ta sau khi tôi thực hiện giao dịch trên chuyến tàu Quantum kia nữa không?”
“Còn có ấn tượng.”
“Nhóm người kia lại tới, nhưng đối tượng giao dịch của bọn họ là Mitsui Yushi. Ông ta sợ tôi sẽ phá hư lần giao dịch này, cho nên phái người tới giám sát tôi.”
Lâm Dật gật gật đầu, giả vờ như chợt hiểu ra.
“Hiện tại cô có nắm giữ hành tung của nhóm người kia không?”
“Tôi đã cho người theo dõi, tạm thời còn không thoát nổi tầm mắt của tôi.”
“Cô có dự định gì không? Sẽ ngăn cản lần giao dịch này sao?”
“Đương nhiên.” Mitsui Paint nói với vẻ chắc chắn:
“Sự lớn mạnh của Mitsui Yushi sẽ là một loại suy yếu đối với chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ ngăn cản lần giao dịch này.”
“Xem ra cô đã có quyết định từ trước.”
Mitsui Paint nghiêm túc gật đầu, “Nếu như không phải là bởi vì điều kiện không cho phép, có lẽ tôi đã sớm tìm người giết chết ông ta rồi.”
Lúc này Mitsui Paint khiến cho anh cảm nhận được một mặt khác của mình.
Làm Lâm Dật có chút không phân rõ, rốt cuộc đâu mới là cô.
“Nhưng người của Mitsui Yushi đã tìm tới đây, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt của ông ta, muốn có hành động là chuyện không dễ dàng.”
“Nghĩ biện pháp vứt bọn họ lại là được, không phải là vấn đề lớn.”
“Nhưng nếu như cô dùng phương pháp như vậy, bọn họ lập tức sẽ biết mình đã bại lộ, sau đó sẽ thay đổi tất cả kế hoạch, cô muốn tham dự việc này lại càng khó khăn hơn.”
Ngón tay mảnh khảnh của Mitsui Paint gõ vào tay lái.
Vừa rồi cô không nghĩ tới, hiện tại Lâm Dật nói ra liền cảm thấy đây đúng là một vấn đề.
“Vậy làm sao bây giờ? Anh có biện pháp gì không?”
Theo bản năng, Mitsui Paint trưng cầu ý kiến của Lâm Dật.
“Đơn giản.” Lâm Dật nói:
“Khách sạn tốt nhất của Tokyo các người là gì?”
“Là khách sạn Đế Quốc.”
“Cách đây có xa không?”
“Không xa, mất khoảng 20 phút lái xe.”
“Cũng được.” Lâm Dật gật đầu, nói:
“Sau cốp xe của cô có gì không?”
“Ừm hả? Cốp sau?” Mitsui Paint bị hỏi như vậy thì sửng sốt, “Câu hỏi này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên, cô cứ trả lời trước.”
“Đều là một số đồ không quan trọng, có quần áo của tôi, quà tặng, nước khoáng và đồ ăn vặt, tóm lại là rất loạn.”
“Vậy thì tốt quá.”
Lâm Dật tiến tới trước mặt Mitsui Paint, dùng giấy lau son môi của cô một chút.
Sau đó lại kéo váy của cô một chút, khiến cho vai lộ ra hơn phân nửa.
Ngay sau đó, Lâm Dật lại làm cho tóc của cô từ kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ trở nên lộn xộn.
Mitsui Paint sửng sốt một chút, không biết Lâm Dật muốn làm gì.
“Đến cốp sau lấy cho tôi một chai nước.”
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Đừng hỏi tại sao, lát trở về tôi sẽ nói cho cô.”
“Ừm, được, còn cần tôi làm gì khác không?”
“Không cần, cầm chai nước khoáng về là được.”
“Tôi sẽ đi ngay.”
Dựa theo lời của Lâm Dật, Mitsui Paint xuống xe, đến cốp sau lấy bình nước khoáng, sau đó trở lại trên xe, giao nước cho Lâm Dật.
“Anh muốn để tôi đi nhìn biển số xe đúng không? Tôi đã nhớ kỹ rồi.”
“Cũng không phải vậy, chỉ là muốn cô diễn vở kịch này cho hoàn mỹ một chút, tránh bị người ta nhìn ra sơ hở.”
“Sơ hở?” Mitsui Paint càng cảm thấy mông lung.
“Cô suy nghĩ một chút xem, hai người chúng ta vừa mới cơm nước xong xuôi, vẫn đang lái xe lại đột nhiên thì dừng ở ven đường. Điều này đối với một kẻ dò thám có kinh nghiệm mà nói là một hành động rất khả nghi.”
“Cho nên anh vừa rồi để tôi đi xuống lấy nước, là để che giấu chi tiết này sao?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng chỉ lấy một chai nước thôi, như vậy này sẽ có hiệu quả sao?”
“Vậy cô thử nghĩ xem, một nam một nữ bỗng nhiên dừng xe lại ven đường trong khoảng thời gian thật dài, sau đó nữ quần áo không chỉnh tề, xuống xe lấy nước khoáng trở về. Cô nói xem hai người đã làm gì trên xe?”
Nghe Lâm Dật nói vậy, Mitsui Paint lập tức hiểu ý, khuôn mặt đỏ bừng.
“Thật ra không cần ngụy trang như vậy, tuy tôi chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng tôi có thể thử một lần, như thế có lẽ sẽ càng chân thực.”
Lâm Dật:???
Chẳng lẽ chỉ có mình là đơn thuần?
Sớm biết như vậy thì đã bỉ ổi một chút rồi!
“Ngạch... Việc này là tôi đã đánh giá thấp cô, nhưng bây giờ làm chuyện chính quan trọng hơn, chúng ta đến khách sạn trước.”
“Được.”
Tim Mitsui Paint đập rộn lên, hung hăng đạp chân ga.
Lộ trình vốn dĩ phải đi hơn 20 phút, nhưng cô lái 15 phút đã đến rồi.
“Lâm tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
“Cô, cô có vẻ còn gấp hơn cả tôi?”
------
Dịch: MBMH Translate