Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1225 - Chương 1223. Đội Nồi

Chương 1223. Đội Nồi
Chương 1223. Đội Nồi

“Ừm, chúng ta đi mau!”

Lâm Dật thở hổn hển, vẻ mặt bối rối, diễn xuất chi tiết đến từng li, không có một chút sơ hở.

Đến lúc này, Mitsui Paint cũng không xoắn xuýt nữa.

Cục diện đã mất khống chế, không thể ở lại nữa rồi.

Mà nếu Lâm Dật đã nói như vậy, Mitsui Paint cảm thấy vô cùng tin tưởng, cũng không hoài nghi bên trong có gì mờ ám.

Cho tới bây giờ anh ấy đều không phải là anh hùng, sẽ không xúc động, cũng sẽ không làm chuyện điên rồ.

Giang hồ hiểm ác, không được thì rút lui, đây mới là cách làm thông minh nhất.

“Đi nhanh đi! Anh không cần lo chuyện trước mắt đâu.”

“Tôi cũng muốn quản, thế nhưng cô gái kia quá trâu bò.”

Nói xong, Lâm Dật lên xe rời đi, dần dần cách xa trung tâm xung đột.

Mitsui Paint bất đắc dĩ dựa vào ghế, ngay cả Lâm Dật cũng không có cách bắt cô ta, vậy thì mấy người nhà Mitsui còn sót lại càng không có khả năng uy hiếp gì đến cô ta.

Kế hoạch đã thất bại, lần này, để Mitsui Yushi thành công rồi!

Muốn phá hỏng buổi giao dịch là chuyện vô cùng khó khăn.

Hơn một giờ sau, Lâm Dật lái xe về khu vực thành thị Tokyo, rồi đến khách sạn.

Nhưng chỉ để lấy xe, cũng không có ý định trở về.

Phía bên mình đã bại lộ, cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

Cho nên có về khách sạn hay không đã không còn ý nghĩa.

Đoán chừng hiện tại Mitsui Yushi cũng đã biết chuyện này.

Mà trước đó trốn ở trong khách sạn, chính là để tránh theo dõi trong giai đoạn đầu mà thôi.

Nếu bị bọn họ phát hiện, người của công ty Hắc Kim chắc chắn sẽ có đề phòng, muốn phá hỏng lần giao dịch này là chuyện không thể nào.

“Được, tôi đã biết, cô phái người tới nhìn xem, có tin tức thì liên hệ với tôi.”

Trên đường đi, Mitsui Paint đều vẫn luôn nói chuyện với Higashino Yoshika, cố gắng nắm bắt tình huống hiện trường.

Chỉ tiếc là, Higashino Yoshika cũng không liên hệ được với người tại hiện trường.

Trong lòng của bọn họ đều hiểu, có thể là lành ít dữ nhiều.

“Cô cùng đừng uổng phí sức lực nữa.” Lâm Dật nói:

“Vẫn là nhanh phái người tới nhặt xác đi, lấy tính cách của đám người kia, không có khả năng sẽ lưu lại một người sống, đừng quá ngây thơ.”

“Tôi biết mà, đã không ôm hy vọng.”

Nói xong, Mitsui Paint nhìn Lâm Dật: “Lâm tiên sinh, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”

“Không có việc gì, ai bảo việc này lại để tôi bắt gặp chứ, dù sao cũng là bạn bè, giúp đỡ cũng là chuyện nên làm.” Lâm Dật nói nghiêm túc.

“Anh có bị thương có nặng hay không, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

“Không cần đi bệnh viện đâu, lấy thân thể này của tôi thì tạm thời còn chưa chết được.”

“Vậy tôi về nhà xử lý một chút chuyện trước, sau đó tôi lại gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Nói xong, Mitsui Paint xuống xe, Lâm Dật lái xe rời đi.

Người mà Mitsui Yushi bố trí tại khách sạn lập tức phát hiện ra Mitsui Paint.

Bọn họ đều rất kinh ngạc, cô đi ra từ lúc nào vậy?

Nhưng hai người chỉ phát hiện ra Mitsui Paint, không nhìn thấy Lâm Dật.

Bởi vì anh ở trong xe taxi, hai tên phụ trách giám sát chỉ cho rằng Mitsui Paint bắt xe trở về, cũng không nghĩ tới, người lái xe là Lâm Dật.

Rời khỏi khách sạn, Lâm Dật liền thở phào một cái.

Chuyện ngày hôm nay được tính là muôn màu muôn vẻ, nhưng may ra còn có thu hoạch.

Khóa chặt vị trí của đám người Eliza, bây giờ thì Mitsui Paint đã không còn tác dụng với mình nữa.

Lâm Dật sờ túi, muốn cầm điện thoại nhìn thời gian một chút, phát hiện nó đã bị mình giấu ở trên xe Eliza, không có cách nào gọi điện thoại.

Cho nên cũng chỉ có thể thật xin lỗi Tần Hán.

Lâm Dật lái xe về khách sạn Oman, mà lúc này, trời vừa rạng sáng.

Lâm Dật thở phào một cái, cũng may lúc trước đã gọi cho Kỷ Khuynh Nhan rồi. Nếu không giờ này mà thấy mình còn không trở về, cô ấy có lẽ đã báo cảnh sát rồi.

Nhưng Lâm Dật cũng không đi tìm Kỷ Khuynh Nhan, mà lặng lẽ đi tìm Lương Kim Minh.

“Mẹ nó!”

Khi Lương Kim Minh mở mắt ra, phát hiện Lâm Dật đang nhìn mình, thiếu chút nữa bị dọa cho tiểu ra quần.

“Anh Lâm, anh làm tôi sợ muốn chết, sao lại giống như hồn ma vậy.”

“Anh cho rằng tôi muốn như vậy sao.” Lâm Dật nói:

“Anh gọi điện thoại cho lão Tần nói rằng tôi đã trở về, để anh ấy cũng trở về đi, sau đó ngụy trang một chút, nói chúng tôi vừa mới trở về.”

Lương Kim Minh mơ mơ màng màng đứng lên, mò điện thoại di động thì phát hiện đã hai giờ rồi.

“Đến lúc này rồi, tôi vô cùng tò mò, anh Tần tha hương tại nơi đất khách quê người, sẽ dùng phương thức gì để giết thời gian đây.”

“Gọi điện thoại hỏi một chút là biết.”

Lương Kim Minh cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Tần Hán.

“Anh Tần, anh đang ở đâu vậy.”

“Đừng mẹ nó nói nữa, tôi đã ngồi tại quán net ba giờ rồi.” Tần Hán mắng:

“Tên Lâm Dật này đáng đâm ngàn đao, cũng không biết lúc nào mới trở về, tôi mẹ nó cảm thấy tối nay hẳn là phải ở lại đây.”

“Ngạch... anh Tần, nói cho anh một tin không hay là anh Lâm đã trở về, anh ấy bảo tôi gọi điện cho anh, kêu anh quay về.”

“Mẹ nó, cậu ta mẹ nó trở về một mình sao?”

“Ngạch... Đúng thế.”

“Tôi con mẹ nó muốn giết chết cậu ta.”

Tần Hán mắng một câu, sau đó cúp điện thoại.

“Anh Lâm, anh Tần đã giúp anh từ lúc ba giờ chiều, cho đến bây giờ, đã khoảng 11 tiếng rồi.”

Lương Kim Minh nhìn Lâm Dật, nói: “Tôi cảm thấy anh nên nghĩ biện pháp giải quyết việc này đi, nếu không anh Tần trở về sẽ chém chết anh.”

“Ngạch... Tôi ra cửa chờ anh ấy, rồi nhận lỗi với Tần thiếu.”

“Tôi không đi với anh đâu, chuẩn bị ngủ tiếp đây.” Lương Kim Minh nói: “ Nhưng mà anh Lâm, tôi có lời muốn nói với anh.”

“Lời gì?”

“Thật ra quan hệ giữa hai chúng ta cũng bình thường, sau này nếu có việc thì anh tìm anh Tần và lão Cao đội nồi là được, tôi chỉ là anh em rỗng, không vác nổi a.”

“Sợ cái gì, chờ sau này cậu có vợ, anh sẽ cũng giúp cậu đội nồi.”

“Tôi cảm thấy, tôi hẳn là không cần dùng đến.”

“Tuổi trẻ! Ngây ngô!”

Lâm Dật nói: “Được rồi, cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đợi Tần Hán.”

“Giúp tôi tắt đèn phía dưới luôn.”

“Được.”

Sau khi ra khỏi phòng Lương Kim Minh, Lâm Dật xuống tầng một.

Đợi khoảng hơn 20 phút thì thấy Tần Hán ngồi Taxi, xuất hiện ở cửa khách sạn.

“Tần thiếu, tới, tới, tới, tôi mở cửa cho anh.” Lâm Dật cười hì hì nói.

“Lâm Dật, tôi mẹ nó xin cậu hãy làm người đi, lần sau cậu đổi thành lão Cao hoặc là lão Lương đi, cũng không thể để một mình tôi đi bắt lông cừu được.”

“Kỹ thuật diễn của hai người bọn họ quá kém, chỉ có nhân vật cấp bậc Ảnh Đế như anh mới có thể đảm nhiệm việc như vậy.”

“Cho dù tôi là Ảnh Đế thì cậu cũng không thể mỗi ngày đều bắt tôi diễn được.” Tần Hán nói:

“Tự cậu sờ lấy lương tâm của mình xem, từ lúc hai chúng ta quen biết nhau đến nay, tôi đã đội cho cậu bao nhiêu cái nồi rồi. Chỉ tính những cái tôi biết, cũng không dưới mười lần rồi, cộng với những cái tôi không biết nữa, tôi mẹ nó cảm thấy mình muốn giảm thọ rồi.”

“Bớt giận, bớt giận, thêm một chiếc Koenigsegg.”

Tần Hán trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút, cũng không làm gì được anh.

“Đi thôi, lên phòng ngủ đi, ngày mai tôi tìm mấy cô gái, rồi sắp xếp suối nước nóng cho anh.”

“Thấy cậu thành tâm như thế, tôi cũng không so đo với cậu nữa.” Tần Hán nói:

“Tôi vẫn rất yên tâm về ánh mắt của cậu.”

“Yên tâm đi, nhất định sẽ khiến Tần thiếu hài lòng.”

“Được rồi, về đi ngủ đi, buồn ngủ chết tôi rồi.”

“Tần thiếu nói phải, Tần thiếu bình an.”

Hai người vào thang máy, đến 28 tầng, Lâm Dật đứng ở cửa phòng, dùng khẩu hình nói

“Tôi đi về trước.”

Tần Hán khoát khoát tay, ngáp một cái, đi về gian phòng của mình đi.

Nhưng vừa xoay người, liền nghe Lâm Dật nói:

“Thao, lần sau nếu lại có mấy chuyện như này, đừng mẹ nó tìm tôi nữa, lão tử còn phải bồi vợ ngủ nữa.”

Tần Hán:???

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1223.
Bình Luận (0)
Comment