Lâm Dật căn bản không để ý tới Tần Hán mà mở cửa phòng ra.
Nhưng anh không đi thẳng vào, lại nhìn ra bên ngoài mắng:
"Anh nói nữa cũng vô nghĩa thôi, lần sau thích đi tìm ai thì cứ tìm, tôi không giúp anh đâu. Nếu không phải nhân phẩm của tôi tốt, người ta còn tưởng tôi ra ngoài lêu lổng đấy. Đúng là kết bạn không cẩn thận, danh tiếng cả đời của ông đây suýt nữa bị anh phá hỏng rồi."
Lâm Dật nói xong cũng không để ý nhiều, xông thẳng vào phòng.
Tần Hán: ???
Dao của tôi đâu!
Lâm Dật về phòng, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường đọc sách.
Mái tóc dài để xõa tự nhiên bên vai, trên sống mũi cao xinh xắn gài cặp kính mắt không gọng lại đặc biệt dịu dàng thanh tú.
"Hả? Sao muộn thế này, em còn chưa ngủ vậy?" Lâm Dật hỏi.
"Chẳng phải anh nói phải tối nay sẽ về à? Em chỉ muốn chờ anh thêm một lát." Kỷ Khuynh Nhan giơ quyển sách trong tay lên: “Sách này rất thú vị đấy, em càng xem càng tỉnh táo."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan xuống giường: “Anh làm gì vậy? Sao giờ mới về, hơn nữa đã hơn hai giờ còn hô to gọi nhỏ làm gì, ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác."
"Em đừng nói nữa, buổi chiều anh ra ngoài, Tần Hán gặp phải bạn gái cũ, sau đó tức cảnh sinh tình cứ nhất quyết kéo anh đi uống rượu, còn uống đến bây giờ, anh cũng phiền muốn chết rồi."
"Không đến mức đó chứ? Chỉ gặp lại một bạn gái cũ, không ngờ anh ta lại đau lòng đến thế à?"
"Anh ta nói với anh, đó là tình yêu cả đời của anh ta, còn nói trước đây đòi chỉ cưới một mình anh ta, nhưng ai biết bạn gái cũ của anh ta tự nhiên kết hôn với người khác, hơn nữa còn cưới một người Nhật vừa lùn lại vừa tệ nên tâm trạng của anh ta thoáng cái đã suy sụp." Lâm Dật thở dài nói:
"Anh ta còn khóc nói với anh là trong chuyện cổ tích đều chỉ lừa người, sau này sẽ không yêu nữa."
"Sao Tần Hán thảm vậy, em nhớ lần trước anh ấy tìm anh uống rượu cũng vì chuyện bạn gái cũ." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Theo lẽ thường, cậu chủ con nhà giàu như anh ấy nhìn cũng không tệ, còn từng du học ở nước ngoài, bên cạnh cũng có không ít con gái, không thể như vậy được."
"Có thể tại IQ không đủ. Ôi, sao anh lại đáng thương như vậy, mỗi lần đều phải làm thùng rác cho anh ta trút bầu tâm sự."
"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Làm anh em không phải là chỉ có phúc cùng hưởng, không thể cứ yêu cầu báo đáp, cũng phải bỏ ra."
"Đúng vậy, anh em giúp đỡ lẫn nhau, gánh tội cho nhau cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Còn không phải sao?" Kỷ Khuynh Nhan ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ, anh mau đi rửa mặt đi, cũng hơn hai giờ rồi."
"Được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan quay trở lại trong phòng, Lâm Dật đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chờ tới lúc anh quay lại mới phát hiện ra Kỷ Khuynh Nhan đã ngủ rồi.
Lâm Dật không dám phát ra tiếng động lớn, dè dặt chui vào trong chăn.
Nhưng Lâm Dật không ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Mười mấy phút sau, tiếng hít thở của Kỷ Khuynh Nhan trở nên đều đặn, đã ngủ sâu rồi. Nhưng Lâm Dật vẫn không động đậy, vẫn nằm cứng đờ như thi thể vậy.
Cho đến nửa giờ sau, bắp đùi của Kỷ Khuynh Nhan gác lên trên người, Lâm Dật mới xác định cô thật sự ngủ rồi.
Lâm Dật lặng lẽ đặt Kỷ Khuynh Nhan sang bên, sau đó dè dặt xuống giường, tìm điện thoại của cô ở chỗ tủ đầu giường.
Đây là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của Lâm Dật.
Anh giấu điện thoại di động của mình ở trên xe của Eliza.
Cho dù không thể dùng làm thiết bị theo dõi nhưng điện thoại có chức năng truy tìm định vị.
Sau khi điện thoại mất, có thể thông qua chức năng này để tìm lại điện thoại.
Mà Lâm Dật chính là lợi dụng chức năng này để xác định đám người Eliza!
Lâm Dật cầm điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan, bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình.
Cuối cùng hắn phát hiện vị trí của điện thoại ở nhà của một người tên là Honda Uto.
Lâm Dật tìm trên bản đồ, địa điểm định vị của điện thoại cách khách sạn Oman hơn 130 cây số.
Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn đám người Eliza đang ở chỗ này.
"Lâm Dật."
Chợt có tiếng gọi khẽ vang lên làm Lâm Dật giật mình.
Anh bỗng nhiên quay đầu, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan đã tỉnh rồi, đang nhìn chằm chằm vào mình.
"À... không phải em ngủ rồi à? Sao còn tỉnh vậy?"
"Em muốn biết hơn nửa đêm anh không ngủ, cầm điện thoại của em làm gì? Không phải là đang điều tra chứ?"
Kỷ Khuynh Nhan không hề tức giận, cho dù là điều tra cũng là biểu hiện để ý tới mình, đây là một chuyện rất khó có được giữa những người yêu nhau.
"Sao có thể thế được? Anh còn không tin con người em sao?"
Lâm Dật lúng túng cười.
"Vậy nửa đêm anh không ngủ, xem điện thoại di động của em làm gì? Chắc chắn là có việc." Kỷ Khuynh Nhan ngồi xếp bằng, một tay chống má, nhìn Lâm Dật.
"Có phát hiện tin tức nào đáng ngờ không?"
"Không phải anh đã nói sao? Anh không có ý điều tra em." Lâm Dật nghiêm trang nói:
"Ban ngày khi anh ra ngoài với Tần Hán, anh làm mất điện thoại. Hơn nữa anh thấy lời em nói rất có lý, anh em là phải giúp đỡ lẫn nhau, cho nên anh tính lấy điện thoại di động của em muốn gọi điện thoại cho anh ta. Anh sợ anh ta nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngu ngốc."
"Vậy anh còn chờ gì chứ? Anh mau gọi điện thoại hỏi thăm đi."
"Được rồi." Lâm Dật đứng dậy nói:
"Bây giờ không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, anh ra ngoài gọi điện thoại hỏi thăm an ủi anh ta."
"Anh còn ra ngoài gọi gì chứ? Anh cứ gọi luôn ở đây đi. Nếu anh không an ủi được lại tới em. Dù nói thế nào em cũng là phụ nữ, có thể có hiệu quả tốt hơn anh."
"À... Được rồi..."
Lâm Dật miễn cưỡng gọi tới điện thoại của Tần Hán.
"Anh nói gì? Anh không muốn sống à?!"
"Con mẹ nó, anh có bệnh có đúng không? Vì một người phụ nữ mà lại muốn phải tự sát à?"
"Tôi biết tâm trạng anh không tốt, cho dù tôi chưa từng từng trải chuyện như vậy nhưng tôi vẫn hiểu."
"Được rồi, được rồi, tôi uống rượu với anh, làm anh em có đời này có kiếp sau, tối nay tôi theo anh, không say không về!"
Tần Hán: ???
Con mẹ cậu, bà nội cậu chứ!
Lâm Dật cúp máy, nhìn về phía Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Thật không ngờ Tần Hán vẫn là một người si tình, xảy ra chút chuyện như vậy lại muốn tự sát. May là anh gọi điện thoại tới đúng lúc, ngăn anh ta lại, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện mất."
"Vậy anh còn chờ gì nữa! Hai chúng ta mau qua xem thử!"
Kỷ Khuynh Nhan vô cùng lo lắng xuống giường, vớ tạm một cái áo khoác mặc lên trên người.
"Chuyện này tốt nhất nên khuyên anh ta, không thể vì chút chuyện nhỏ như vậy mà không suy nghĩ thông suốt, đang trong tuổi đẹp nhất và sản nghiệp nhà họ Tần còn chờ anh ta kế thừa đấy." Lâm Dật thở dài nói.
"Ôi..." Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu,
"Trước đó em còn tưởng con cháu nhà giàu giống như Tần Hán chắc chắn đều là loại phong lưu đa tình, không ngờ anh ấy là người chung tình như vậy, thật sự rất hiếm có. Tại em hiểu nhầm anh ấy, anh mau qua xem anh ấy thế nào."
Thấy dáng vẻ Kỷ Khuynh Nhan nghiêm túc, Lâm Dật cố nhịn cười, oán thầm:
"Tần Hán là ai chứ? Còn không phải hoàn toàn tùy thuộc vào cái miệng của anh sao?"
------
Dịch: MBMH Translate