"Đừng, em bình tĩnh lại đi." Lâm Dật bước tới khuyên:
"Em đừng qua, để anh đi là được rồi."
"Em chủ yếu là muốn giúp anh ấy, chúng ta cũng quen thân, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu em vẫn ở trong phòng ngủ thì có vẻ quá lạnh lùng."
"Anh hiểu ý của em, nhưng em nghĩ xem, đây vốn không phải là chuyện gì vẻ vang, lại thêm Tần Hán coi trọng thể diện còn hơn mạng sống của mình. Nếu để cho người khác biết, anh ta chắc chắn sẽ chịu không nổi, cho nên vẫn để anh đi qua uống chút rượu với anh ta, say một trận sẽ không sao đâu."
"enenen..."
Kỷ Khuynh Nhan ngập ngừng mấy giây: “Anh nói cũng đúng, đàn ông đều sĩ diện, anh ấy chắc chắn cũng không muốn để cho người khác biết chuyện này, bằng không cũng không thể chỉ gọi một mình anh ra ngoài."
"Còn không phải sai, chính là vậy đấy."
"Vậy anh đi đi, phải cố gắng ở bên cạnh anh ấy."
Kỷ Khuynh Nhan cầm quần áo của Lâm Dật tới: “Anh mất điện thoại di động thì tạm thời cầm cái của em đi, tránh cho em không liên lạc được với anh."
"Được, anh sẽ qua đó luôn, em đi nghỉ sớm đi, không cần lo lắng đâu."
"Ừ."
Lâm Dật đã nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau khi lưu luyến chia tay với Kỷ Khuynh Nhan, lại lặng lẽ đi tới cửa phòng Tần Hán.
Khi định gõ cửa, Lâm Dật chợt rụt tay lại.
Anh có dự cảm, nếu bây giờ mình gõ cửa, Tần Hán chắc hẳn sẽ cầm dao chờ sẵn mình ở cửa.
Vì an toàn của mình, Lâm Dật xuống chỗ lễ tân dưới tầng yêu cầu một thẻ phòng vạn năng.
Người khác có lẽ không có tư cách này, nhưng quản lý khách sạn biết Lâm Dật là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, là khách hàng lớn của mình, vẫn phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh.
Cầm thẻ cửa vạn năng, Lâm Dật đến cửa phòng Tần Hán, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Trong phòng yên tĩnh, tối tăm.
Lâm Dật rón rén đi tới trong phòng ngủ, phát hiện Tần Hán đã ngủ rồi, còn có tiếng ngáy giống như lợn bị chọc tiết vậy.
Lâm Dật nuốt nước miếng, cảm giác cách làm của mình vừa rồi, thật sự là sai hoàn toàn.
Sớm biết rằng công cụ người Tần Hán này còn hữu dụng,
Lúc trở về, không thể chặn kín đường.
Bây giờ xong rồi, báo ứng tới rồi.
"Cậu Tần?"
"Anh Tần?"
"Đại ca Tần?"
Lâm Dật khẽ gọi vài tiếng, phát hiện Tần Hán không có bất kỳ phản ứng nào, tiếng hít thở càng có nhịp điệu hơn.
"Mẹ nó, vừa rồi còn nói chuyện điện thoại, giờ lại ngủ nhanh như vậy sao?"
Thấy Tần Hán không có chút phản ứng nào, Lâm Dật quyết định dùng một cách ôn hòa khác để gọi anh ta rời khỏi giường.
Bịch!
Giơ chân đá anh ta.
"Con mẹ nó!"
Tần Hán lập tức tỉnh táo, từ dưới đất lồm cồm bò dậy. Khi anh ta còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã phát hiện Lâm Dật xuất hiện ở trước mặt mình.
"Mẹ kiếp, anh Tần, anh làm sao vậy? Có phải anh gặp ác mộng không? Anh đừng sợ, có người anh em tôi ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ anh."
Thấy Lâm Dật tự nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Tần Hán sửng sốt mất một giây, sau đó mở miệng mắng:
"Mẹ nó, tôi phải giết chết cậu, cậu nói gì trong điện thoại gì vậy hả? Danh tiếng một đời của ông đây đều bị cậu phá hỏng rồi!"
"Đừng, đừng, đừng, anh Tần nói nhỏ thôi. Đàn em có một chuyện muốn nhờ, cầu xin anh hãy giúp anh em một tay."
"Tôi đã ở bên ngoài suốt một ngày, cậu còn muốn tôi làm gì nữa? Có để cho người ta ngủ không?"
"Bây giờ xảy ra chuyện khẩn cấp, tôi còn phải ra ngoài một chuyến, cho nên đành phải làm phiền anh."
"Rốt cuộc kiếp trước tôi gây ra tội lỗi gì mà kiếp này gặp phải cậu chứ? Trước sau cộng lại, tôi về còn chưa tới một giờ, cậu lại muốn tôi ra ngoài? Còn có lão Lương và lão Cao mà? Cậu không thể cứ nắm lấy tôi không bỏ chứ?"
"Hì, vừa rồi không đã nói sao, hai người bọn họ đều cố chấp, trừ anh ra không ai có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ khó khăn này."
"Cút cút cút, tôi muốn đi ngủ."
"Ấy đừng, anh giúp anh em đi."
"Tôi cũng không phải không muốn giúp cậu, nhưng tôi cảm thấy vừa rồi cậu chắc chắn không nói tốt cho tôi ở trước mặt tổng giám đốc Kỷ, chuyện này không bàn nữa!"
"Anh xem thế này được không? Tôi bảo Lương Nhược Hư đưa cho nhà các anh mấy dự án, bảo đảm anh sẽ không bị thiệt."
"Mẹ nó!"
Tần Hán đứng lên mắng một câu: “Nếu tôi nhận thật, vậy còn là con người nữa sao? Đi thì đi, xem như tôi bị xui xẻo. Thảo nào ba tôi luôn nói cậu chẳng ra gì, ông ấy nói đúng rồi."
Tần Hán đứng dậy mặc quần áo, sau đó dùng vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến đi theo Lâm Dật ra ngoài.
Lên chiếc xe đỗ ngoài cửa khách sạn, Lâm Dật thắt dây an toàn, sau đó tìm thấy nhà của Honda Uto trên bản đồ, nhanh chóng đạp ga lao tới đó.
Mười mấy phút sau, Lâm Dật dừng xe ở bên đường.
"Anh đưa quần áo của anh cho tôi mặc một lát."
"Quần áo của tôi? Cậu muốn làm gì?"
"Anh đừng hỏi nữa, chuyện quan trọng."
Thấy vẻ mặt Lâm Dật nghiêm túc, Tần Hán cũng không hỏi nữa, tiện tay cởi áo VANS tay lỡ của mình ra, trao đổi với Lâm Dật.
"Bây giờ được chưa?"
Lâm Dật không nói gì, nhìn quần của Tần Hán.
"Mẹ kiếp, cậu nhìn cái gì vậy." Tần Hán che đũng quần của mình nói.
"Đừng suy nghĩ xấu xa như vậy chứ? Ông đây cũng không thiếu phụ nữ." Lâm Dật nói: "Quần cũng phải thay, chỉ thay áo thì vô nghĩa."
"Mẹ nó, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?"
"Chuyện lớn, anh tạm thời đừng hỏi, mau cởi ra đi."
Lâm Dật không muốn lãng phí thời gian nữa, bắt đầu cởi quần của mình.
Cũng may dáng người bọn họ tương tự nhau, đổi cho nhau mặc cũng không có vấn đề gì lớn.
"Mẹ kiếp..."
Trong lúc hai người đang vội vàng thay quần áo, một người cảnh sát đi tuần tra ban đêm đi ngang qua.
Anh ta bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông cởi trần đang hấp ta hấp tấp cởi quần, lập tức quay đầu đi, thầm than thở một câu rồi rời đi.
"Người tuổi trẻ bây giờ..."
Trong xe, hai người đã thay quần áo xong, hoàn toàn không phát hiện ra người khác đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Tôi không thể không nói, ánh mắt của tổng giám đốc Kỷ còn rất tốt, bộ quần áo chọn cho cậu mặc trên thân tôi vẫn rất đẹp đấy."
"Chờ sau này về, tôi sẽ bảo cô ấy mua cho anh mấy cái, xem như bồi thường cho anh."
Lâm Dật cũng cảm giác mình nhổ lông dê có hơi ác, tính dùng cách này bù đắp cho anh ta.
"Chuyện này quyết định rồi đấy." Tần Hán nói:
"Tôi cũng đi với cậu, quần áo cũng đổi xong, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lâm Dật gật đầu, sau đó đưa hai trăm nghìn đồng Yên qua.
"Câu đưa tiền cho tôi làm gì?"
"Bên cạnh là một cửa hàng internet, anh đi bao một phòng mà ngủ. Anh giữ số tiền này để mua hộp mì ăn liền và nước khoáng, số tiền còn lại chắc hẳn vẫn đủ mua bao thuốc lá. Làm anh em đủ ý tứ chứ?"
"Tôi không thể tìm một khách sạn ngủ sao? Hơn nửa đêm, mẹ nó ai còn thèm bao ngủ chứ?"
"Tầm thường!" Lâm Dật nói:
"Người sáng sớm tới khách sạn ngủ đều là người yếu, internet mới là nơi người mạnh tới, nơi đó mới thật sự là giang hồ."
"Mẹ nó!"
"Anh Tần là người tốt, cậu Tần cả đời bình an."
"Cút cút cút."
Tần Hán bị Lâm Dật vô tình thu xếp cho vào cửa hàng internet.
Anh ta cảm giác mình hình như là liên quân tám nước chuyển thế, đây là gây tội lỗi lớn tới mức nào, đời này mới có thể gặp được người trâu bò như Lâm Dật.
------
Dịch: MBMH Translate