Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1230 - Chương 1228. Giết Chết Tôi, Khoáng Thạch Chính Là Của Anh

Chương 1228. Giết Chết Tôi, Khoáng Thạch Chính Là Của Anh
Chương 1228. Giết Chết Tôi, Khoáng Thạch Chính Là Của Anh

Phù…

Trở lại trên xe, Lâm Dật tháo mặt nạ xuống, nặng nề thở hắt ra.

Anh khẽ sờ hộp đen trong tay. Đến lúc này, nhiệm vụ tới Nhật lần này coi như đã hoàn thành.

Hành động lần này cũng xem như hoàn hảo, hẳn không bị người khác phát hiện.

Cho dù có cameras quay được mình, cũng không cần sợ.

Trang phục mặc trên người là của Tần Hán, có liên quan gì tới Lâm Dật tôi chứ?

Lâm Dật nghĩ đến đây, tâm tình rất tốt.

Quay về đi ngủ thôi!

Trên đường lái xe quay về, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lưu Hồng.

Nhưng điện thoại mới đổ được mấy tiếng chuông đã kết nối.

"Ai vậy?"

"Anh đoán đi?"

"Lâm Dật à?"

"Thông minh!"

"Thằng nhóc cậu thay số điện thoại di động bao giờ vậy? Là số phụ để liên hệ với cô gái khác à?"

Lâm Dật: ???

Ngay cả nghiệp vụ này cũng biết, vừa nhìn đã biết là gã đàn ông cặn bã.

"Tôi làm mất điện thoại di động, đây là điện thoại của vợ tôi, tôi lấy dùng tạm thôi." Lâm Dật nói:

"Cả anh nữa, hơn nửa đêm không ngủ, không phải vừa ngâm chân ở trung tâm xông hơi chứ?"

"Cậu đừng nói đùa nữa, cuối mùa giải sẽ tăng điểm chứ?"

"Anh còn thích cái này à?" Lâm Dật ngoài ý muốn nói.

Một người trông rất quy củ, không ngờ cũng là một thanh niên nghiện mạng internet.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, điều này hình như cũng là hợp tình hợp lý.

Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, vợ chồng sớm trở thành anh em.

Không chơi game, lẽ nào chơi bà xã à?

"Tổ An đã tám năm, xem như là nhóm sớm nhất."

"Ba mẹ vẫn khỏe mạnh chứ?"

"Lăn con bê." Lưu Hồng mắng một câu: “Cậu hơn nửa đêm không ngủ, gọi điện thoại cho tôi làm gì, cậu cũng lên điểm à?"

"Tôi đang ở Nhật, tổ một bị công ty Hắc Kim cướp đi khoáng thạch, bảo tôi cầm về, anh mau phái người qua, mang thứ này đi."

"Hả?"

Lời Lâm Dật nói làm Lưu Hồng hét lên một tiếng, suýt nữa rơi cằm xuống đất.

"Cậu nói gì? Cậu cướp khoáng thạch về rồi à?"

"Ừ, bây giờ không phải lúc nói tỉ mỉ, anh mau phái người qua mang thứ này đi, càng nhanh càng tốt, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

Sở dĩ Lâm Dật sốt ruột như vậy là sợ gặp phải người áo đen xuất quỷ nhập thần kia.

Cho nên vẫn phải mau chóng đưa thứ này đi, chỉ cần đưa về đến lữ đoàn Trung Vệ, chuyện này tuyệt đối không thể sai sót được nữa.

Nếu bây giờ bắt đầu hành động, ngồi máy bay qua thì khoảng gần ba giờ sau, là có thể chạy tới sân bay Đông Kinh, sau đó nhiệm vụ này xem như đã hoàn thành.

"Nhiệm vụ đã xong, cậu về không được sao? Còn hành hạ chúng tôi qua một chuyến làm gì?"

Lưu Hồng rất tin tưởng vào bản lĩnh của Lâm Dật, một là hắn có thực lực bản lĩnh cao, hai là lắm ý xấu, có đôi khi thậm chí có thể không chiến mà đánh bại người khác.

Lưu Hồng cho rằng với năng lực chiến đấu của Lâm Dật đủ để sánh ngang với cả tổ một.

Cho nên để hắn tự mình mang về cũng vô cùng an toàn, bên mình không cần thiết phải chịu giành vò nữa.

"Tôi đến đây không phải chỉ làm nhiệm vụ mà là qua nghỉ phép với vợ tôi, thuận tiện làm nhiệm vụ."

"Thằng nhóc cậu có thể phân biệt rõ điều nào quan trọng hơn không? Nghỉ phép với vợ có thể quan trọng bằng chấp hành nhiệm vụ sao? Với tài sản của cậu, du lịch có gì hấp dẫn chứ?"

"Xin lỗi, so với nhiệm vụ, tôi vẫn cảm thấy bà xã quan trọng hơn."

"Thằng nhóc cậu đúng là không có chút cảm giác sứ mạng gì cả. Ở trong mắt tôi, không có chuyện gì quan trọng bằng nhiệm vụ, kể cả vợ tôi cũng vậy."

"Anh không thể nói vậy được, vợ tôi còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp."

"Cậu bớt đắc ý đi, bà xã của tôi lại từng nhận giáo dục ở viện 985, thật sự chẳng có mấy ai có thể so sánh được với cô ấy đâu."

"Vợ của anh giỏi thế."

Lưu Hồng tặc lưỡi, oán thầm một câu: “Sao mình nghe lời này cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?"

"Anh mau chóng qua đây, đừng dây dưa nữa, cố tranh thủ thời gian qua, thứ này để ở chỗ tôi không an toàn đâu."

"Được rồi, tôi sẽ bố trí người qua ngay bây giờ. Chúng ta phải luôn giữ liên lạc."

"Nhớ phái nhiều người qua..."

Lâm Dật còn chưa nói dứt lời lại thoáng dừng lại.

Bởi vì anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc xe đang bám theo phía sau, chỉ cách mình hơn mười mét!

Trong lòng Lâm Dật dâng lên dự cảm xấu, ngay cả nhịp tim đập cũng tự nhiên tăng nhanh.

Bây giờ là tảng sáng, trên con đường cao tốc không có một chiếc xe nào.

Chiếc xe phía sau này trước sau vẫn duy trì cùng tốc độ chạy với mình, chuyện này quá kỳ lạ, cũng quá mức khác thường.

Nghĩ đến đây, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt, làm Lâm Dật cũng căng thẳng hơn.

"Thằng nhóc, sao cậu không nói gì, còn cần tôi làm gì nữa không?" Lưu Hồng hỏi trong điện thoại.

"Tạm thời không có, anh nhanh chóng phái người qua là được." Lâm Dật khẽ nói, vẻ mặt hoàn toàn ngược lại với vừa rồi.

"Được, chúng ta phải luôn giữ liên lạc đấy!"

Lâm Dật không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Hắn liếc nhìn qua gương chiếu hậu, phong tỏa chiếc xe phía sau kia, đó là một chiếc xe Civic Type-R, cùng loại với xe của Lý Sở Hàm.

Mà tính năng cr chiếc xe kia hoàn toàn giết chết chiếc xe mình đang lái trong nháy mắt.

Nếu gã muốn vượt qua chỉ là chuyện vài phút, không đến mức duy trì cùng tốc độ chạy với mình lâu như vậy.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là gã không sai được!

Lúc này, tình cảnh của Lâm Dật đang chiếm chủ động.

Bình xăng đủ để hắn chạy đến trong thành phố.

Dựa theo tốc độ chạy bây giờ, khi chạy đến thành phố thì trời đã sáng.

Lấy mức độ sầm uất của Đông Kinh, chờ đến lúc đó, người đi làm và các hoạt động khác đã bắt đầu, chỉ cần đi tới chỗ đông người, gã sẽ không thể làm gì được mình nữa.

Mặc dù quá trình sẽ rất nguy hiểm nhưng sẽ không xuất hiện bất trắc quá lớn.

Nhưng Lâm Dật không lựa chọn cách thức ổn thỏa nhất này mà đạp phanh sau đó tăng tốc, quay 180 độ ngay tại chỗ, đón đầu chiếc xe Civic Type-R kia!

Biến cố xuất hiện đột ngột làm chiếc xe phía sau cũng có vẻ bối rối, vội vàng đạp phanh lại!

m thanh chói tai lại giống như mài một thanh dao thép ma sát ngay bên màng tai, bánh xe cũng bắt đầu bốc khói, cuối cùng dừng lại cách phía ts Lâm Dật năm sáu mét!

Hai người lái xe đối diện nhau, Lâm Dật nhếch mép cười, quả nhiên là người áo đen kia.

Lâm Dật tháo dây an toàn, cầm hộp đen xuống xe.

Cùng lúc đó, người áo đen đeo mặt nạ cũng xuống xe.

Vẫn là chiếc mặt nạ đó, luôn lộ ra vẻ kỳ lạ.

Trên con đường cao tốc yên tĩnh, gió lạnh thổi qua hai người.

Bọn họ nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh lại áp lực.

Còn kèm theo sự thù địch và sát khí mãnh liệt.

Khí thế của Lâm Dật mạnh mẽ nhưng người áo đen lại giống như tảng đá ngầm trong biển rộng, đứng sừng sững ở đó.

"Tôi biết anh tới vì thứ này, tôi cũng đoán được anh có thể sẽ xuất hiện vào giây phút nào đó. Cho nên, tôi chờ mong giờ phút này đã rất lâu rồi."

Lâm Dật vỗ nhẹ vào hộp đen, cũng bỏ nó lên nắp động cơ chiếc xe ô tô.

"Chúng ta đã giao đấu hai lần, nhưng đều để cho anh chạy thoát được. Hôm nay chỉ cần anh giết chết tôi, đồ trong hộp là của anh. Về phần anh có thể lấy được hay không, lại phải xem bản lĩnh của anh."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1228.
Bình Luận (0)
Comment