Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1232 - Chương 1230. Kim Chủ Baba

Chương 1230. Kim Chủ Baba
Chương 1230. Kim Chủ Baba

Bên cạnh ghế tài xế của Type-R, có một hộp thuốc màu trắng.

Người áo đen mở nó ra, giống như vết thương trên người không ảnh hưởng chút nào đối với anh ta, một chút biểu cảm cũng không có.

Trong hòm thuốc, có mấy cái bình, bên trong chứa bột phấn không biết tên.

Người áo đen mở tầng thứ hai ra, lấy một cái ống tiêm và một bình thủy tinh nhỏ 10ml.

Sau khi đập bể miệng bình, hút hết chất lỏng bên trong thì tiêm nó vào bắp tay trái của mình.

Sau khi tiêm xong, người áo đen vứt bỏ ống tiêm.

Anh dùng ngón tay thon dài, lấy ra một bình thuốc cầm máu, rải đều lên vết thương của chính mình, sau đó lại lấy băng gạc, kéo thành hình sợi dài rồi cuốn lấy vết thương.

Ngay sau đó, anh lại lấy ra băng dính màu đen, dùng lực miết chặt da thịt hai bên vết thương lại, cố gắng để vết thương dán vào chặt chẽ hơn, sau đó mới dùng băng dính màu đen cố định lại.

Sau khi xử lý hoàn tất, người áo đen lại dùng băng gạc quấn vết thương lại một lần nữa, cho đến khi máu tươi không chảy ra nữa.

Toàn bộ quá trình không đến mười phút đồng hồ, nhưng người áo đen cũng không vội rời đi, mà nhìn chằm chằm về phương hướng Lâm Dật rời đi.

Sắc trời dần trở nên sáng sủa hơn, một chùm sáng chiếu lên mặt người áo đen, bờ môi mỏng khẽ động, nhưng không có bất kỳ thanh âm nào.

Lúc này, anh ta được ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Như rượu.

Như thơ.

Reng reng reng _ _

Đột nhiên xuất hiện chuông điện thoại, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Người áo đen lấy ra một chiếc hộp màu trắng từ bên cạnh tay ghế, nó lớn chừng một bàn tay, là một hộp điện thoại di động.

Anh cẩn thận mở hộp ra, bên trong có một chiếc điện thoại Huawei màu trắng, sạch sẽ như mới, giống như là vừa mua vậy.

Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, ở mặt sau có một tấm giấy dán, là hình công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn, bọn họ đều đang cười.

Rất vui vẻ.

Giống như là người một nhà vậy.

Người áo đen nhận điện thoại, trong đó truyền đến một giọng nói khàn khàn, không mang theo một chút cảm tình, giống như máy móc.

“Lấy được đồ chưa.”

Người áo đen không nói chuyện, dùng ngón tay gõ vào micro phía dưới màn hình.

Hai lần.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng:

“Được rồi, trở về đi.”

Người áo đen cúp điện thoại, từ tay ghế lấy ra một tấm da hươu màu trắng mờ, nhẹ nhàng lau sạch điện thoại di động.

Anh ta dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, lau lau một hồi lâu, cho đến phía trên không còn một dấu vân tay nào, mới bỏ nó vào trong hộp.

Sau đó lái xe rời đi.

...

Hơn ba giờ sau, lúc này tại Đảo quốc đã là bảy giờ rưỡi.

Tại nhà ăn sân bay, Lâm Dật vừa ăn vừa gọi điện thoại.

“Chúng tôi đã xuống máy bay, cậu ở đâu.” Trong điện thoại, Lưu Hồng hỏi.

“Khu C của sân bay, có nơi gọi là tiệm đồ ăn nhanh Tiểu Xuân Hạc, các người đến đó rồi đi vào trong cùng là có thể nhìn thấy tôi.”

“Tiểu tử cậu còn có tâm tình ăn sao, tâm trạng đúng là rất tốt nha.”

“Người là sắt, cơm là thép, một ngày không ăn sẽ đói chết, vừa lúc các người cũng sắp đến, tôi đã gọi món trước rồi, tránh cho ông lại nói tôi không biết hiếu kính lãnh đạo.”

“Đừng đừng đừng, tôi không cần cậu hiếu kính đâu, ở đó chờ tôi đi.”

Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Dật nhìn thấy Lưu Hồng, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đi vào từ bên ngoài.

Cách ăn mặc của ba người đều rất bình thường, cho dù là Ninh Triệt cũng đều không có bất kỳ chỗ nào nổi bật.

Nhưng những thứ như khí chất thì muốn giấu cũng không giấu được.

Giống như Tứ ca, cho dù anh ấy ăn mặc đơn giản như nào, người khác chỉ cần liếc một chút liền có thể nhìn ra khí chất Tượng Nha Sơn Vũ Vương của anh.

Mà ba người cũng giống như vậy.

Lưu Hồng mặc quần tây, bên trên là áo cộc màu tím, hình tượng và khí chất đều tương đối ăn khớp với nam chính trong phim hành động của Đảo quốc.

Chỉ cần ông không mở miệng, thì cái khí chất có vẻ hơi bỉ ổi và đầy mỡ này đều biểu thị rõ ông là người Đảo quốc.

Khưu Vũ Lạc mặc quần bò màu xanh lam, đi AJ1, nhìn như một nữ sinh đại học thanh thuần.

Ninh Triệt là quần ống rộng màu đen, cùng áo khoác dài màu xám lụa, phía sau kiểu đuôi én, vừa vặn có thể che lại phần mông vểnh lên, mang đến cho người ta một loại cảm giác nữ lãnh đạo.

Ba người đi vào từ bên ngoài khiến cho người trong nhà ăn đều nhìn lướt qua, thậm chí còn bình phẩm từ đầu đến chân, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Đi đến phía trong cùng của nhà hàng, Lưu Hồng tìm được Lâm Dật.

“Tiểu tử cậu đúng là có thể ẩn nấp, thế mà lại trốn đến đây.” Lưu Hồng vừa cười vừa nói.

“Chủ yếu là mấy người Đảo quốc này cứ giống như là chưa từng thấy qua việc đời vậy, nhất là mấy cô gái kia, cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quả thực cảm thấy rất phiền não, cho nên mới trốn đến đây.”

“Quả thực, đám người này giống như thật sự chưa từng thấy qua việc đời.” Lưu Hồng bình phẩm từ đầu đến chân:

“Từ lúc tôi đi vào đã nhìn chằm chằm vào tôi, mặc dù bây giờ tôi đã có tuổi, nhưng mị lực vẫn không giảm.”

Khưu Vũ Lạc liếc mắt, đây cũng quá dát vàng lên mặt mình rồi.

“Anh cũng không thể nói như vậy được, tính chất của hai chúng ta không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống nhau?”

“Bọn họ luôn nhìn tôi là bởi vì dáng dấp tôi đẹp trai, còn nhìn anh là vì cảm thấy anh vô cùng có tiền.”

“Không thể nào, quần áo của tôi đều rất bình thường, toàn thân có khi còn không đến 1000 tệ nữa đây.”

“Không phải là ý đó.”

Lâm Dật chỉ Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt rồi nói:

“Mấy người trong nhà ăn đã xem anh thành cha nuôi của hai người bọn họ, một lần chơi hai người, mà phẩm chất còn cao như thế, chắc chắn là kẻ có tiền.”

“Ha ha...”

Ninh Triệt không hề cố kỵ cười rộ lên, khiến cho ngực cũng phập phồng.

“Lưu lão đại quả thực có khí chất thổ hào, không thể giấu được.”

Gương mặt Lưu Hồng đỏ lên, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi.”

Lưu Hồng điều chỉnh lại vẻ mặt, “Đồ đang ở đâu?”

Dưới bàn ăn, Lâm Dật xê dịch chân, đá cái rương đen đến bên chân Lưu Hồng.

Lưu Hồng vẫn ngồi yên, cũng không đưa tay đi sờ.

Trước mặt mọi người, làm như vậy là không thích hợp.

“Làm sao cậu biết người của công ty Hắc Kim sẽ đến Đảo quốc?” Lưu Hồng nhỏ giọng hỏi, đồng thời còn ăn chút đồ để che dấu hành động của mình.

“Đánh bậy đánh bạ đi.” Lâm Dật nói:

“Trước đó lúc ba người chúng ta đi xem xét Jimmy, đạt được một tình báo rất quan trọng. Người có thể giao dịch với công ty Hắc Kim, ngoài Mỹ ra cũng chỉ có Đảo quốc.”

“Mà gần đây công ty của tôi có tổ chức team building, muốn tới Đảo Quốc để du lịch. Tôi liền đánh bậy đánh bạ tới đây tham gia náo nhiệt, không nghĩ thật sự bị tôi bắt gặp.” Lâm Dật nói:

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là khoáng thạch mà chúng cầm đi từ tay tổ một. Tôi đã áng chừng một chút, nặng khoảng hai kg.”

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của ba người trở nên lạnh nhạt, vẻ mặt của Lưu Hồng càng âm trầm hơn.

“Cậu xử lý người của công ty Hắc Kim thế nào rồi?”

“Lần này người dẫn đội tới là Eliza và bốn tên thủ hạ, vốn dĩ tôi không muốn hạ sát thủ, nhưng cho dù nói thế nào thì hai người đã chết kia cũng là người của lữ đoàn Trung Vệ, nên tôi đã thuận tay giết chết.” Lâm Dật nói:

“Về phần Eliza, trình độ của cô ta rất cao, tôi chỉ có thể đánh bại, không thể đánh chết cô ta được, sau đó thì người đã chạy mất.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1230.
Bình Luận (0)
Comment