Sau khi rời khỏi khách sạn Izumo Temple, dưới sự chỉ huy của Nakajima Shoko, đoàn người đi đến cửa hàng rượu gần đó.
Gần sông Kawaguchi có một con phố dài.
Nơi này rất giống với phố ăn vặt trong nước, chỉ là được xây dựng tốt hơn, quy mô mang đậm đặc sắc của Đảo quốc.
Nhưng phần lớn là giống nhau.
Giá cả đắt muốn chết, cùng một món đồ nhưng giá cả căn bản là đắt hơn bên ngoài gấp năm sáu lần.
Dù sao cũng là khu phong cảnh, không làm thịt du khách thì làm thịt ai đây.
Nhưng may là hương vị còn không tệ, cộng với việc mấy người không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không để ý đến chuyện giá cả này.
Dựa vào hơn 40 triệu yên thắng được, Lương Kim Minh thoải mái đặt bao hết.
Trong lúc đó bọn họ có gọi cho Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện, nhưng hai người đang chuẩn bị đi xem pháo hoa cùng với Điền Nghiên, cho nên không tới được.
Bồi đàn ông tham gia tiệc tùng, bồi phụ nữ dạo phố, cơ bản đều việc mà cả hai bên đều không thích nhất.
Nếu như không có chuyện đặc biệt thì đương nhiên sẽ không tới tham gia.
Mà chuyện này cũng đúng với ý của đám người Lâm Dật, dù sao ba người Khưu Vũ Lạc còn đang ở đây.
Nhưng mà cho dù bọn họ tới thì cũng không sợ, cứ nói là bạn bè của Tần Hán là được.
Bởi vì Lương Kim Minh đã tìm Nakajima Shoko đến, cho nên đành phải để Tần Hán đội cái nồi này.
Nhìn thấy Lương Kim Minh gọi một bàn đầy đồ, Nakajima Shoko vô cùng kinh ngạc.
“Thật sự cần nhiều đồ như vậy sao?”
“Rất nhiều sao?” Lương Kim Minh nói: “Chỉ là tùy tiện gọi, đã là rất ít rồi, chủ yếu uống rượu là chính.”
“Các người hẳn là chưa được trải nghiệm qua cuộc sống thực tế ở Đảo quốc đúng không.” Khương Thanh nói.
“Sao vậy?”
“Áp lực sinh hoạt của dân chúng bình thường tại Đảo quốc rất lớn, cho nên rất nhiều đàn ông sau khi tan làm đến hàng rượu cũng chỉ gọi một hai món, sau đó lại gọi một bình rượu sake. Như vậy thì họ có thể uống thật lâu, không giống với Trung Quốc chúng ta, mặc kệ có tiền hay không, lúc chiêu đãi bạn bè đều sẽ gọi rất nhiều thứ, sẽ không làm khổ dạ dày của mình.” Khương Thanh nói:
“Đây cũng là lý do tại sao chỉ số bình quân dáng người của người Đảo quốc đều gầy hơn chúng ta một số.”
“Lời này cũng có lý.” Lương Kim Minh bưng chén rượu, “Không nói chuyện khác nữa, đồ cũng đã gọi lên rồi, hiện tại bắt đầu uống đi.”
Mấy người lập tức bắt đầu uống rượu, tuy thân phận của bọn họ đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng lại không ngại uống rượu cùng nhau.
Bởi vì giữa bọn họ đều có một thân phận chung, đó là đều là con nhà giàu.
Dù sao giá trị con người ít nhất như Khương Thanh mà đã là mấy tỷ, tại Trung Quốc cũng được coi như là phú hào không lớn không nhỏ.
Khi bữa tiệc rượu vừa mới bắt đầu, mọi người còn trò chuyện đầu tư nghiêm túc, mở miệng ngậm miệng đều là tiền tài hơn trăm triệu, nhìn thoáng qua thì có chút giống với đại hội đầu tư.
Nhưng uống được nửa đường, khi mà bắt đầu chếnh choáng, mọi người đều thả lỏng, để lộ ra vẻ mặt vốn có của mình.
Nào là chơi oẳn tù tì, đùa tục, người sói, chơi đến quên cả trời đất.
Cộng với bài biểu diễn của Nakajima Shoko khiến cho bầu không khí càng thêm sôi động.
"Cái này mẹ nó, nghe nói rượu sake Đảo quốc không mạnh, sao tôi mới không uống được bao nhiêu mà đã đau đầu rồi.” Lương Kim Minh nói thầm.
“Anh Lương, cho dù nhẹ độ thì cũng mạnh hơn so với bia của chúng ta. Anh cứ uống một chén lại một chén như thế, chắc chắn sẽ say thôi.” Khương Thanh vừa cười vừa nói.
“Đó là do tửu lượng bản thân anh không được, không liên quan đến rượu.” Cao Tông Nguyên nói:
“Sau này anh ngồi cùng một bàn với nữ sinh đi.”
“Mẹ nó, luận về uống rượu ngoại trừ anh Lâm ra thì tôi không phục ai cả, tiếp tục!”
“Tới tới tới, hôm nay nếu như không khiến anh nằm xuống, tôi không mang họ Cao.”
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.
“Các người uống trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau khi lên tiếng, Lâm Dật đi ra ngoài.
Trời rạng sáng, đèn đuốc bên ngoài cửa hàng rượu vẫn còn sáng trưng, phản chiếu ánh trăng trong trẻo, còn có thể thấy rõ bóng của núi Phú Sĩ.
“Các người còn đang uống sao?” Trong điện thoại Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Ừm, khoảng một lát nữa sẽ trở về.”
“Hì hì, nếu như một lát nữa anh mới về thì tối nay sẽ không còn cơ hội nữa, Viện Viện muốn ngủ chung với em.”
“Xu hướng giới tính của Hà Viện Viện có phải là có vấn đề hay không, sao cứ luôn muốn chui vào chăn em vậy.”
“Nói nhỏ thôi.” Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì.
“Nếu như trong vòng hai mươi phút tới mà anh không về, thì buổi tối ngủ chung với lão Cao đi.”
“Được, em nghỉ ngơi trước đi, bọn anh có khả năng phải uống thêm một hồi nữa.”
“Chuyện bên ngoài em cũng không quản anh, nhưng đừng uống quá nhiều, không tốt cho thân thể.”
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”
Nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan một hồi, Lâm Dật liền cúp điện thoại, chuẩn bị đi về tiếp tục.
Nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện Nakajima Shoko đang đứng ở sau lưng của mình.
“Sao cô cùng đi ra đây rồi?”
Nakajima Shoko xoa xoa huyệt thái dương, “Có chút không thoải mái, đi ra hít thở không khí một chút. Lâm tiên sinh, anh thế nào rồi, hình như anh cũng uống không ít, thân thể vẫn thoải mái chứ?”
“Vẫn được.” Lâm Dật thuận miệng nói:
“Nếu như cô cảm thấy không thoải mái thì có thể ngồi ở bên ngoài, hóng gió một chút là tốt.”
Nakajima Shoko nắm góc áo, nhẹ cắn môi.
“Lâm tiên sinh có thể ngồi cùng tôi một lát không?”
“Được, dù sao trở về cũng là uống rượu, hít thở không khí một chút cũng được.”
“Cám ơn Lâm tiên sinh.”
Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh cửa hàng rượu, cách đó không xa chính là sông Kawaguchi.
Ánh đèn kéo dài bóng của hai người, bọn họ dần đi xa khỏi tiệm rượu, Nakajima Shoko chỉ một cái ghế dài cách đó không xa:
“Lâm tiên sinh, chúng ta đến đó ngồi một lát đi.”
Lâm Dật gật gật đầu, hai người liền đi qua đó, vai sóng vai ngồi ở trên ghế dài, nhìn ánh sáng phản chiếu trên sông Kawaguchi, tâm trạng được làm dịu đi rất nhiều.
Nakajima Shoko rất chủ động tựa vào bờ vai Lâm Dật, giống như người yêu vậy, yên lặng nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
Trời và nước, người với người, chiếu thành một bức tranh tĩnh mịch mà tuyệt đẹp.
Cho dù hai người không có bất kỳ quan hệ nào, cũng không có chút cảm giác gì gọi là đột ngột cả.
“Lâm tiên sinh, ngài lần này tới Đảo quốc là để du lịch đúng không?” Nakajima Shoko nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.”
“Vậy ngài định ở lại đây bao lâu? Lúc nào thì về?”
“Khoảng ngày mốt đi, lần này là tập thể công ty cùng đi du lịch, cũng không nên ở lại đây quá lâu.”
“Lâm tiên sinh có thể ở lại mà, tôi có thể đưa anh tiếp tục đi tham quan những nơi khác của Đảo quốc.”
“Không được, trong nước còn có rất nhiều chuyện đang chờ tôi làm, đi chơi mấy ngày, thả lỏng một chút như vậy là được.”
“Ừm.”
Vẻ mặt Nakajima Shoko hiện lên chút thất vọng:
“Nếu như sau này tôi có cơ hội đến Trung Quốc, có thể đến tìm Lâm tiên sinh không? Nhưng ngài không nên hiểu lầm, tôi không có ý nghĩ muốn phá hoại tình cảm giữa ngài và phu nhân đâu.”
Lâm Dật cười cười, “Yên tâm đi, tôi cũng không nghĩ nhiều, nếu như cô có thể đến thì tôi đương nhiên là phải tiếp đãi rồi.”
“Cám ơn Lâm tiên sinh.” Nét mặt của Nakajima Shoko cuối cùng cũng giãn ra, mỉm cười:
“Thật ra tôi cũng biết, anh cũng sẽ không ở lại đây lâu, cho nên tôi có một số lời muốn nói với anh.”
“Lời gì vậy?”
“Lâm tiên sinh, tôi thích anh.”
------
Dịch: MBMH Translate