Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1243 - Chương 1241. Trừ Khi Anh Không Sợ Chết

Chương 1241. Trừ Khi Anh Không Sợ Chết
Chương 1241. Trừ Khi Anh Không Sợ Chết

Sòng bạc rộng lớn lại lặng ngắt như tờ.

An tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập, dường có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất.

Giọng nói của Lâm Dật khí phách như thép như sắt.

Ánh mắt mọi người, đều rơi xuống trên người anh, giống như một cái hố đen cực lớn khiến cho người ta không thể rời mắt.

Ninh Triệt hơi híp mắt lại, tự lẩm bẩm:

“Tên này đúng thật là ngông cuồng không biết giới hạn, nhưng mà lão nương thích.”

Takayama Kenji và Nakajima Shoko cũng nhìn Lâm Dật chăm chú.

Anh ta rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?!

Ito Takuma nhìn chằm chằm Lâm Dật, “Anh thật sự cho rằng tôi không dám sao?”

“Nếu như anh dám thì có thể thử một chút.”

Ánh mắt của Ito Takuma cũng híp lại, cục diện trước mắt không giống với trong dự đoán của anh ta chút nào.

Anh ta chỉ muốn dùng súng để chấn nhiếp Lâm Dật, để anh ta quỳ xuống nói xin lỗi.

Lại không nghĩ tới người Hoa này vậy mà còn quá cương, còn dám khiêu chiến với mình, lá gan quả thực không nhỏ.

“Tôi đương nhiên là không thành vấn đề.” Ito Takuma nói: “Mạng của người Hoa cũng không đáng tiền trong mắt tôi.”

Nói xong, Ito Takuma phất phất tay, “Động thủ đi, phế chân của anh ta.”

“Vâng, thiếu gia!”

Một tên vệ sĩ lên tiếng, sau đó giơ súng trong tay lên, nhắm ngay vào chân Lâm Dật.

Bạch!

Ầm!

Trong nháy mắt nổ súng, Lâm Dật liền di chuyển!

Hai chân phát lực, nhảy sang bên trái nửa mét, mà viên đạn nóng rực thì ghim vào bức tranh phong cảnh ở phía sau!

Khói màu trắng xanh bốc lên, còn mang theo mùi khét nồng đậm.

“Tránh thoát được cả đạn sao?!”

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng!

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hình ảnh này còn huyền ảo hơn so với phim điện ảnh.

Chẳng lẽ đây chính là công phu của Trung Quốc sao?

Trên thực tế, chuyện mà Lâm Dật có thể làm cũng không phải là thật sự tránh thoát khỏi viên đạn bay đến với tốc độ cao.

Mà trước khi đối phương nổ súng, anh đã sớm nhận ra.

Quan sát tay bóp cò của đối phương, sau đó phản ứng trước, tránh thoát viên đạn!

A!

Lúc mà mọi người ở đây còn đang ngây người, một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên.

Mọi người thấy, một thanh đao giải phẫu màu bạc lướt qua Ito Takuma, cắt đứt cổ tay của tên vệ sĩ nổ súng!

Máu tươi phun như suối, làm sao cũng không ngăn được.

“Nhanh, nhanh đưa anh ta đi trị liệu!”

Sắc mặt của Ito Takuma trở nên khó coi, ngay cả giọng nói chuyện cũng run rẩy.

Nhát đao vừa rồi, nếu như anh ta muốn thì người ngã xuống chính là mình.

“Tiếp đi, phía sau anh không phải còn có một bảo tiêu nữa sao, để anh ta cũng thử một chút đi.” Lâm Dật lạnh lùng nói.

“Không, không thử, các, các người đi đi, những số tiền kia coi như là cho các người, chúng tôi từ bỏ.”

“Nếu như cái gì cũng nghe theo anh, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”

“Anh, anh muốn thế nào?” Ito Takuma nói: “Tôi bỏ tiền rồi còn không được sao.”

“Anh cảm thấy tôi thiếu chút tiền này sao?” Lâm Dật hỏi lại:

“Nếu như anh không muốn bị khiêng đi giống vậy, thì nói xin lỗi đi, nếu như biểu hiện thành khẩn một chút thì tôi có thể sẽ tha thứ cho anh.”

“Xin lỗi?”

Ito Takuma nhíu mày, “Muốn tôi xin lỗi người Hoa? Anh cảm thấy chuyện này có thể sao?”

Lâm Dật móc ra một con dao găm phòng thủ khác, “Tại sao lại không có khả năng? Trừ khi là anh không sợ chết.”

“A...”

Ito Takuma sửng sốt một chút, to gan đứng ở nơi đó.

“Ở bên ngoài, tôi chỉ là tổng giám đốc của khách sạn Izumo Temple, nhưng trên thực tế tất cả các công ty Izumo tại Đảo quốc đều là của nhà chúng tôi. Nếu như anh dám động vào tôi, anh sẽ không thể sống mà ra khỏi Đảo quốc.”

“Vậy lão tử nói cho anh biết, cái gì gọi là mạng của anh do tôi không do trời.”

Dứt lời, Lâm Dật liền nhanh chóng lao tới trước mặt Ito Takuma, tay phải cầm dao găm, một tay khác nắm lấy cổ áo của anh ta, dễ dàng kéo anh ta đến trước mặt mình!

Đúng lúc này, Lâm Dật cầm dao găm, đâm về phía Ito Takuma!

Trong nháy mắt, Ito Takuma trở nên luống cuống!

Vẻ mặt bình tĩnh lập tức biến thành hoảng sợ!

Giờ phút này, anh phát hiện Lâm Dật thật sự dám động thủ với mình!

Anh ta không phải là đang đe dọa mình!

“Không, không cần, tôi sẽ nói xin lỗi!”

Tiếng kinh hô của Ito Takuma vang vọng khắp toàn bộ sòng bạc.

Người Đảo quốc ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Anh ta vậy mà lại chịu khuất phục với một người Hoa!

Thân thể Ito Takuma run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, giống như bị mưa lớn xối qua vậy.

Giờ phút này, không ai có thể hiểu rõ cảm giác nỗi sợ xâm nhập vào tận xương tủy giống như anh ta!

Bởi vì dao găm đã đâm tới bụng của mình!

Mũi nhọn phía trên đã cắt qua da của mình!

“Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy.”

“Anh, anh bình tĩnh một chút, tôi, tôi sẽ nói xin lỗi...”

Lâm Dật cười cười, “Xin lỗi thì phải có dáng vẻ của xin lỗi, như vậy không có thành ý chút nào cả.”

Dứt lời, tay trái của Lâm Dật liền phát lực, cứ thế mà đè Ito Takuma xuống, khiến anh ta quỳ xuống đất!

“Bắt đầu đi.”

“Là, là tôi không đúng, tôi không nên đi tìm tiểu thư Nakajima, không nên hãm hại các ngươi, đều là lỗi của tôi.”

“Thiếu gia, ngài không thể nhận hết trách nhiệm vào mình như thế được.” Quản lý khách sạn - Haru Katsutaro nói:

“Là Yoshikawa tiên sinh nhìn trúng tiểu thư Nakajima, nên ngài mới để tôi đến tìm cô ấy.”

Lâm Dật nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

“Việc này là ý của anh sao?”

“Chuyện này, chuyện này...”

Sắc mặt của Yoshikawa Taichi cũng trở nên khó nhìn tới cực điểm.

“Tôi, tôi là người của công nghiệp nặng Mitsui, nếu như anh dám động thủ với tôi thì bộ phận pháp vụ của tập đoàn chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”

Bịch!

Yoshikawa Taichi không hề nghĩ ngợi nhiều liền quỳ xuống.

Anh ta lớn tuổi rồi, không có cứng nhắc như Ito Takuma.

Lâm Dật còn chưa làm gì đã cảm thấy sợ rồi.

Ninh Triệt tiện tay đốt điếu thuốc, trong lòng oán thầm nói:

“Hành động này đúng là quá giả mà.”

Lâm Dật cất dao găm lại, cười nói:

“Thấy các người thành khẩn như thế, hôm nay tôi sẽ không truy cứu việc này nữa, nhưng nếu còn có lần sau thì sẽ không còn dễ dàng như thế đâu.”

Nói xong, Lâm Dật phất phất tay, nói với những người khác:

“Đi thôi, đi ăn một chút gì đi, đói chết tôi rồi.”

“Đi thôi.” Lương Kim Minh hô.

Người ở chỗ này cảm thấy dưới chân mình như đang có đinh vậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn người Lâm Dật, trong đó đầy vẻ kiêng kị.

“Takayama tiên sinh, cám ơn anh đã giúp đỡ.”

Nakajima Shoko nói với Takayama Kenji.

“Tiểu thư Nakajima khách sáo rồi, tôi cũng không giúp được gì cả, đều là tự anh ta giải quyết vấn đề.” Takayama Kenji nói:

“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không ở lại đây được nữa, chờ qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến chỗ của cô.”

“Cám ơn Takayama tiên sinh.”

Hai người lên tiếng chào hỏi, sau đó Nakajima Shoko liền đi cùng bọn người Lâm Dật.

“Takayama tiên sinh, Lâm Dật lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta muốn đối phó anh ta là chuyện rất khó khăn.” Thủ hạ sau lưng Takayama Kenji nói.

“Tôi cũng thấy như vậy.” Takayama Kenji bình tĩnh nói:

“Hơn nữa ý chí của anh ta kiên định hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Nếu như còn chậm rãi thâm nhập như vậy thì khả năng sẽ không kịp mất, đến thông báo cho cô ấy tăng tốc thêm một chút, không thể kéo dài nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1241.
Bình Luận (0)
Comment