Lâm Dật nhướng mày, nhìn Ito Takuma một chút.
“Xem điệu bộ này của anh là tới ra mặt cho bọn họ sao?”
“Anh đánh người của tôi, đương nhiên tôi phải ra mặt rồi.”
Vốn dĩ Ito Takuma và Yoshikawa Taichi đang đợi Haru Katsutaro đưa Nakajima Shoko tới.
Không nghĩ tới sau đó lại nghe được tin rằng người của mình bị đánh, cho nên anh liền vội vã mặc quần áo tử tế, tới xem một chút.
Không nghĩ tới tình huống hiện trường lại thảm như vậy.
Nếu như không xử lý tốt chuyện này, thì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của gia tộc.
“Vậy được thôi, gọi hai tên vệ sĩ phía sau anh đến đây đi.”
Ito Takuma cười lắc đầu, trên mặt mang theo ý khinh thường.
“Anh xem Ito Takuma tôi là người nào vậy? Anh cho rằng tôi sẽ chém chém giết giết với anh sao?”
Ito Takuma vừa nói xong, thì một tên vệ sĩ lập tức móc ra một khẩu súng, nhắm ngay vào đầu Lâm Dật.
Trong chốc lát, bầu không khí trong sòng bạc trở nên ngưng đọng lại.
Nơi này hầu hết đều là người bình thường, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thứ này, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy hoảng sợ.
Thế mới biết, ông chủ của khách sạn Izumo Temple lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
Ba người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt liếc nhau một chút, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Vẻ mặt của Ito Takuma vô cùng phách lối, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
“Không phải mới rồi còn điên cuồng sao? Hiện tại sao lại không nói chuyện rồi, điều này khiến cho tôi rất xem thường anh nha, người Hoa.”
Lâm Dật đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhếch miệng lên, nhưng vừa muốn mở miệng, thì lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía cửa.
Ba người đàn ông mặc trang phục bình thường đi vào từ bên ngoài.
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
Nhìn thấy tính huống trong sòng bạc, người đàn ông dẫn đầu cảm thấy khá kinh ngạc.
Mà người dẫn đầu này chính là tài xế kiêm trợ lý của Mitsui Yushi, Takayama Kenji!
Nhìn thấy Takayama Kenji tiến vào, đồng tử Ito Takuma hơi co lại.
Anh ấy chính là nhân vật thực quyền của tập đoàn Yamaguchi, xét về sức ảnh hưởng thì không phải là thứ mà gia tộc mình có thể so sánh.
Không nghĩ tới hôm nay anh ta lại tới đây!
“Takayama tiên sinh, không nghĩ tới ngài lại tới đây, sao ngài không gọi điện thoại trước cho tôi.”
“Tôi tới đây xử lý một chút chuyện, thời gian quá muộn, chuẩn bị ngày mai trở về, sau đó muốn đến đây chơi đùa một chút, nhưng ở đây hình như đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Mấy người Hoa này gian lận ở chỗ tôi, bị tôi bắt được lại còn động thủ đánh người, tôi đang muốn dạy dỗ bọn họ đây.”
Takayama Kenji hừ lạnh một tiếng, “Thế mà lại còn có loại chuyện này? Chuyện này quả thực nên giáo huấn một chút, đây cũng không phải là nơi cho bọn họ phách lối.”
“Takayama tiên sinh!”
Nakajima Shoko kinh hô một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tiểu thư Nakajima, cô cũng ở đây sao?”
Ito Takuma thấy vậy liền sửng sốt.
“Takayama tiên sinh, chẳng lẽ các người có quen biết sao?”
“Đương nhiên, tôi rất thích màn biểu diễn của tiểu thư Nakajima, thường xuyên đến để xem cô ấy.”
“Thì ra là như vậy.”
Vẻ mặt của Ito Takuma có chút phức tạp, nhưng lại không nói gì thêm.
“Tiểu thư Nakajima, đây là có chuyện gì? Sao cô lại ở cùng một chỗ với mấy người Hoa này vậy?”
“Bọn họ là bạn của tôi, hôm nay cùng nhau đến núi Phú Sĩ chơi.” Nakajima Shoko nói:
“Nhưng bọn họ lại vu oan cho chúng tôi chơi bẩn, thật sự không phải như thế, là bọn họ vu oan cho chúng tôi. Takayama tiên sinh, hi vọng ngài có thể giúp tôi một chút.”
Vẻ mặt của Takayama Kenji liền thay đổi, nhìn về phía Ito Takuma.
“Mọi chuyện có đúng như cô ấy nói không?”
Vẻ mặt Ito Takuma trở nên xoắn xuýt, cuối cùng không tình nguyện mà gật đầu.
“Người Hoa này rất phách lối, cho nên tôi muốn dạy dỗ anh ta một chút!”
“Anh nói như vậy thì tôi hiểu rồi.” Takayama Kenji nói một cách nghiêm túc:
“Tiểu thư Nakajima là bạn của tôi, hơn nữa chuyện này ban đầu vốn là do các người không đúng, nếu không thì coi như xong đi.”
“Nếu Takayama tiên sinh đã lên tiếng, tôi sẽ cho ngài mặt mũi, không tính toán với anh ta nữa.”
Takayama Kenji hài lòng gật đầu.
“Tiểu thư Nakajima, mọi chuyện đã xử lý xong, cô cảm thấy như vậy là được rồi chứ.”
Nakajima Shoko cúi đầu với Takayama Kenji.
“Cảm ơn Takayama tiên sinh. Chờ lúc ngài đến vũ trường, tôi sẽ mời ngài.”
“Vậy thì cảm ơn tiểu thư Nakajima trước.”
“Lâm tiên sinh, mọi chuyện đã xử lý xong, chúng ta đi thôi.” Nakajima Shoko ôn nhu nói.
“Tại sao phải đi? Trở về cũng không có việc gì làm.” Lâm Dật thản nhiên đáp lại.
“Thế nhưng là...”
Lâm Dật không trả lời cô, mà chính là nhìn về phía Ito Takuma rồi nói:
“Anh không cần cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi cả, tôi muốn biết anh định xử lý chuyện này như thế nào.”
Sắc mặt của Ito Takuma và Takayama Kenji đều thay đổi.
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ nói như vậy, ngay cả Nakajima Shoko cũng không nghĩ tới.
Nhưng những người còn lại đều nghĩ đến.
Nếu như Lâm Dật cứ đi như thế, thì anh ấy không phải là Lâm Dật.
Anh ấy có thể không tiếc mạng sống vì bạn bè, nhưng lúc đối mặt với kẻ địch thì giống như một chiếc xe lu vô tình, sẽ nghiền chết người đó, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Vẻ mặt Ito Takuma trở nên lạnh lùng, giọng nói trở nên trầm thấp.
“Tôi đây là nể mặt mũi của Takayama tiên sinh nên mới không so đo với anh, anh không nên quá phận.”
Lâm Dật nhún vai, “Tôi không phải đã nói với anh rồi sao, tôi không cần bất kỳ kẻ nào cho mặt mũi cả.”
Ito Takuma nhìn về phía Takayama Kenji.
“Takayama tiên sinh, tôi đã làm theo lời anh nói, nhưng anh ta quá phách lối, tôi cảm thấy cần phải giáo huấn anh ta một trận.”
Takayama Kenji nhíu mày, anh chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Vốn cho rằng chỉ cần phối hợp diễn với Nakajima Shoko một màn này, thì có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Không nghĩ tới anh ta vậy mà lại quá ngông cuồng, lá gan cũng quá lớn.
Đại não của Takayama Kenji nhanh chóng xoay tròn, tình thế trước mắt vô cùng bị động.
Ito Takuma muốn động thủ với Lâm Dật, mà Lâm Dật cũng không hề có ý định rời đi.
Một người ngoài như mình cũng không tiện chen chân vào, nếu như lại tiến thêm một bước thì sẽ rất dễ bị lộ.
Đối với mình mà nói thì làm như vậy là không hợp lý.
Nói không chừng còn sẽ khiến bọn họ hoài nghi thân phận của mình.
“Đây là chuyện riêng giữa các người, tôi sẽ không tham dự, muốn xử lý như thế nào thì tự anh quyết định đi.”
Takayama Kenji đã tính toán tốt, lấy lá gan của Ito Takuma sẽ không dám giết Lâm Dật, nhiều lắm thì đánh cho anh ta tàn phế, kết cục như vậy, có lẽ càng có lợi hơn đối với bên mình.
“Takayama tiên sinh, Lâm tiên sinh là bạn của tôi, xin anh giúp anh ấy một chút.” Nakajima Shoko khẩn cầu.
“Tôi đã nói giúp cô rồi, chính là anh ta không muốn rời đi, tôi cũng không còn cách nào khác.” Takayama Kenji lạnh lùng nói, cũng không có ý định sẽ giúp.
Nakajima Shoko ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy.
Nếu như Lâm Dật thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ chệch hướng với kế hoạch ban đầu.
Cùng lúc đó, Ito Takuma nở nụ cười.
“Anh vốn dĩ có cơ hội rời khỏi đây, nhưng anh lại không biết quý trọng, tôi hi vọng anh không nên hối hận với quyết định vừa rồi.”
Lâm Dật nhếch miệng lên, mang theo ý cười, sau đó chỉ chỉ vào đầu của mình, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần trêu tức.
“Nói với thủ hạ của anh bắn vào đây này.”
------
Dịch: MBMH Translate