Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1241 - Chương 1239. Anh Có Biết Pinduoduo Không?

Chương 1239. Anh Có Biết Pinduoduo Không?
Chương 1239. Anh Có Biết Pinduoduo Không?

“Cho dù người khác là vậy, thì Lâm tiên sinh cũng không như vậy. Bây giờ chúng tôi muốn đi, hi vọng anh không nên cản đường...”

Lâm Dật ở phía sau vỗ vỗ bờ vai của cô, Nakajima Shoko liền im lặng.

“Cô đứng ra sau đi, để tôi nói chuyện với bọn họ.”

“Tôi đang nói lý với bọn họ mà.”

“Nói bao nhiêu cũng vô dụng thôi, còn không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ một lát.”

Ninh Triệt nói xong, tiến lên kéo tay Nakajima Shoko lại, lôi đến bên cạnh mình.

“Được rồi được rồi, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi đi, để Lâm Dật tự xử lý việc này là được.”

Lời này của Ninh Triệt chính là nói cho bọn người Tần Hán nghe.

Bọn họ biết trình độ của Lâm Dật, xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên không phải là nói chơi, chỉ cần không có người khác đi lên làm phiền là được.

“Đi thôi, tìm một chỗ ngồi đi.” Lương Kim Minh hô.

Haru Katsutaro nhếch miệng lên, “Nhìn thái độ của các người, hình như rất có lòng tin đối với anh ta.”

“Không thể nói như vậy, nhưng mà nếu như anh có thể đánh chết anh ấy, vậy coi như anh trâu bò. Tôi không chỉ trả lại hơn 40 triệu yên này cho anh mà sau đó sẽ bồi thường thêm cho anh hơn 40 triệu, anh cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt của Haru Katsutaro dừng lại ở trên người Lâm Dật.

“Tôi có thể nhìn ra, trình độ của anh ta hẳn là cao nhất trong mấy người. Nhưng anh phải biết rằng, nếu như chúng tôi không đủ năng lực, sao có thể dám mở sòng bạc ở chỗ này được?” Haru Katsutaro nói:

“Qua nhiều năm như vậy, tôi đã gặp vô số dạng người giống như mấy người. Bọn họ cuối cùng đều phải trả cái giá tương ứng, đương nhiên, hôm nay các người cũng giống như vậy, chơi xấu thì đừng nghĩ sẽ được rời đi an ổn.”

Hai tay Lâm Dật đút trong túi, đi từng bước về phía Haru Katsutaro, sau đó đứng cách trước mặt anh ta nửa mét.

“Anh xác định sẽ không bỏ qua cho tôi sao?”

“Đương nhiên.” Haru Katsutaro nhún vai, không che giấu vẻ kiêu căng của mình chút nào, “Anh sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình.”

Hô thông!

Lâm Dật không nói nhảm nữa, nhấc chân mạnh mẽ đá vào người Haru Katsutaro.

Người kia hoàn toàn không kịp phản ứng, lực công kích to lớn khiến cho anh ta bay ngược ra ngoài.

Người đứng phía sau anh ta thấy tình thế không ổn, liền vội vàng tiến lên đỡ anh ta.

Khụ khụ khụ!

Haru Katsutaro ôm lấy bụng của mình, ho ra mấy ngụm máu tươi, cảm giác bụng của mình giống như bị lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều bị lệch khỏi vị trí.

“Đến chó cũng không phải, mà còn dám giả trang, cho nên sẽ vĩnh viễn bị người khác đánh.”

Thấy tình cảnh này, người trong sòng bạc đều cảm thấy choáng váng.

Đám người chơi bẩn này thế mà còn dám chủ động đánh người, nơi này chính là Đảo quốc, lá gan có phải là quá lớn rồi hay không?

“Đều làm gì vậy, nhanh động thủ đi!”

Haru Katsutaro rống lên một tiếng, hai mươi mấy người mà anh ta mang tới lập tức móc côn ở bên hông ra, hung hăng xông về phía Lâm Dật!

“Còn có vũ khí sao?” Lâm Dật vừa cười vừa nói:

“Các người chuẩn bị đúng là rất đầy đủ.”

Haru Katsutaro ôm lấy bụng của mình, cắn răng nghiến lợi nói:

“Vừa rồi thì chỉ cần anh bồi thường tiền, sau đó lại giao một cánh tay ra thì việc này coi như xong. Nhưng bây giờ, không ai trong các người được rời khỏi đây cả.”

“Đã lâu rồi tôi không thấy người nào giả trang mạnh mẽ như anh đó.”

Nói xong, Lâm Dật móc dao găm bên hông ra, nắm lấy một người gần nhất, túm lấy cổ áo của anh ta, sau đó đâm vào bụng dưới hai đao.

Đây là chiêu thức mà mấy tên côn đồ Trung Quốc thường dùng nhất, Lâm Dật biết nó từ lúc học cấp ba.

Nhưng lúc đó nhát gan, căn bản không dám đâm người, hiện tại xem như đã giải mộng.

Sau khi Lâm Dật đâm hai đao, người kia liền trừng mắt, ôm lấy bụng của mình rồi ngã xuống đất.

Máu tươi chảy ra từ trên người anh ta như tia nước nhỏ, đỏ đến chói mắt.

Máu tươi nhỏ xuống tí tách từ trên dao găm của Lâm Dật, dọa cho tất cả mọi người đều đứng lại, trong ánh mắt mang theo vẻ đề phòng, không dám tiến gần thêm bước nữa.

Lâm Dật ngoắc ngón tay với những người khác, “Tiếp đi, tôi còn chưa nóng người đây này.”

“Chuyện này...”

Haru Katsutaro cũng bị dọa sợ choáng váng, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám cử động.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới lá gan của Lâm Dật lại lớn như vậy, vậy mà dám cầm đao đâm người, nơi này chính là địa bàn của mình mà!

Lâm Dật đi từng bước một về phía Haru Katsutaro, mà người vây bên cạnh anh cũng lui về phía sau từng bước một, không dám tới gần anh trong vòng năm mét.

Haru Katsutaro cũng sợ hãi, nhưng bụng dưới đau đớn, khiến cho anh ta không thể động đậy.

Nhìn Lâm Dật đứng trước mặt mình, Haru Katsutaro run rẩy kịch liệt, giống như bản thân đang ngập trong băng tuyết vậy.

Lâm Dật dùng lưỡi dao đầy máu vỗ lên mặt Haru Katsutaro.

“Hiện tại còn nói tôi chơi bẩn nữa hay không?”

“Không, không nói nữa...”

“Tôi đoán là anh đã nói trước với người chia bài, sau đó cố ý để cho chúng tôi thắng tiền, rồi chụp cho chúng tôi cái mũ chơi bẩn. Tôi không đoán sai chứ?”

“Đúng, đúng vậy...” Haru Katsutaro run rẩy nói:

“Lần này chúng tôi nhận thua, anh nhanh lấy tiền rồi đi đi.”

“Anh nói nhận thua thì nhận thua, anh nói lấy tiền liền lấy tiền, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”

Thân thể Haru Katsutaro rung lên một cái, “Anh muốn làm gì?”

“Anh biết Pinduoduo không?” Lâm Dật cười hỏi.

Một câu không đầu không đuôi này của Lâm Dật, không chỉ khiến cho Haru Katsutaro cảm thấy mơ hồ, mà mấy người Tần Hán phía sau cũng cảm thấy không hiểu cho lắm.

Lúc này anh hỏi về Pinduoduo làm gì!

“Tôi, tôi biết...” Haru Katsutaro nói:

“Đó là một nhà công ty Internet rất nổi tiếng.”

“Không tệ, biết cũng không ít.”

“Anh hỏi tôi cái này làm gì?”

“Không làm gì cả, thì mẹ nó chỉ muốn chém anh một đao.”

Lâm Dật cầm dao găm, đâm về phía Haru Katsutaro, con dao lại bị máu tươi nhiễm đỏ một lần nữa.

“Nếu như vừa rồi anh không nói những lời chửi bới người Hoa thì tôi còn có thể tha cho anh một cái mạng. Nhưng con mẹ nó anh dám phát ngôn bừa bãi trước mặt tôi, coi Lâm Dật tôi không cần mặt mũi sao?”

“Anh, anh thế mà!”

“Thế nào, không phục sao?”

“Phục, phục, phục, phục.”

Lâm Dật xóa vết máu trên dao găm ở trên người Haru Katsutaro.

“Hơn bảy mươi năm trước, thế hệ trước đã thu phục nhóm các người, hiện tại tôi đương nhiên là không thể khiến họ mất mặt, cho nên anh phục thế là được.”

Sau khi lau khô vết máu trên dao găm, Lâm Dật phất tay với những người khác.

“Đi thôi, đều đã xong việc, tìm một chỗ ăn chút gì đó đi.”

“Đi thôi.”

Nhìn dáng vẻ rời đi của bọn người Lâm Dật, người trong sòng bạc đều chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

Dám gây chuyện ở khách sạn Izumo Temple, lá gan của những người Hoa thực sự là rất lớn.

“Đánh người xong còn muốn đi, các người không để Ito Takuma tôi vào mắt sao!”

Mấy người còn chưa đi ra cửa, thì nghe được một tiếng quát lạnh.

“Ito tiên sinh, ngài cuối cùng đã đến!”

Bọn người Lâm Dật quay đầu, nhìn thấy Ito Takuma và Yoshikawa Taichi mang theo hai tên vệ sĩ đi xuống từ trên bậc thang, vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Nhìn thấy mấy người, Nakajima Shoko khẽ nhíu mày, trong ánh mắt mang theo vẻ không vui, nhưng lại không ai phát hiện ra được chút biểu cảm nhỏ này.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1239.
Bình Luận (0)
Comment