Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1240 - Chương 1238. Khác Thường Tất Có Yêu

Chương 1238. Khác Thường Tất Có Yêu
Chương 1238. Khác Thường Tất Có Yêu

Sau khi rời đi, Haru Katsutaro liền đến phòng suối nước nóng của khách sạn.

Lúc này, Ito Takuma và Yoshikawa Taichi đang vừa nói vừa cười.

Nhưng khi nhìn thấy Haru Katsutaro đi vào một mình thì sắc mặt của Ito Takuma không khỏi thay đổi.

“Sao chỉ có một mình anh tới, tiểu thư Nakajima đâu.”

Haru Katsutaro khom người xuống, “Cô ấy nói phải tiếp bạn, cũng không muốn tới.”

“Tiếp bạn sao? Anh không nói tôi là ai à?”

“Đã nói, nhưng cô ấy vẫn từ chối.”

Sắc mặt của Ito Takuma trở nên khó coi, “Mấy người kia là ai, anh có biết không?”

Haru Katsutaro lắc đầu, “Nghe giọng của bọn họ thì hẳn là người Hoa.”

“Mấy tên người Hoa cũng xứng để cho tiểu thư Nakajima tiếp đãi sao?”

“Tôi đã nói rõ với người Hoa kia, nhưng anh ta không muốn nể mặt, thái độ rất kiêu ngạo.”

“Người Hoa chính là như vậy, ngoại trừ giả trang thì không biết cái gì hết, giáo huấn một lần là được.”

“Ito tiên sinh, cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu như cô ấy không đến thì thôi.” Yoshikawa Taichi nói.

“Không sao, chỉ là mấy người Hoa mà thôi, giáo huấn một lần cũng không là gì cả, giao cho tôi là được rồi.”

Yoshikawa Taichi không nói chuyện, chỉ cười cười.

Ito Takuma phất phất tay, “Nếu bọn họ đã không tuân thủ quy củ Đảo quốc, vậy sẽ dạy dỗ bọn họ một chút, để bọn họ biết đây là địa bàn của ai.”

“Đã biết, Ito tiên sinh, tôi sẽ đi sắp xếp chuyện này.”

...

Tại tầng một dưới lòng đất, bọn người Tần Hán chơi đến quên cả trời đất.

Không bao lâu sau đã thắng được hơn 10 triệu yên, có thể nói là kiếm lời đầy chậu đầy bát, nếu quy ra nhân dân tệ thì mẹ nó đã gần 700 ngàn. Tuy không nhiều, nhưng đối với người thích chơi mà nói thì đây là chuyện cực kỳ có cảm giác thành công.

Tiếp theo, không chỉ có Tần Hán, Cao Tông Nguyên và Lương Kim Minh, mà ngay cả người không hiểu nhiều như Ninh Triệt và Khương Thanh, cũng đều thắng không ít, có thể nói ai nấy đều nở hoa. Tổng cộng số tiền thắng được đã hơn 1 triệu nhân dân tệ.

Lâm Dật nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng chơi vài ván với Khưu Vũ Lạc, cả hai đều thắng được chút tiền.

Lúc Lâm Dật chơi còn dùng chút kỹ xảo, nhưng Khưu Vũ Lạc đã thể hiện ra cái gọi là “Gà mờ” trong truyền thuyết, nhưng cuối cùng vẫn thắng.

Vận may quá tốt.

Lâm Dật bĩu môi, cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.

Sòng bạc không phải là tổ chức từ thiện, không có khả năng để cho khách luôn thắng tiền.

Nhìn khắp toàn trường thì chỉ có nhóm người của mình là luôn luôn thắng tiền, những người còn lại thì có thắng có thua, duy trì một sự cân bằng rất vi diệu.

Rất nhanh, những người khác trong sòng bạc cũng phát hiện vận may bên phía Lâm Dật vô cùng tốt, liền ào ào đánh theo bọn họ, sau đó cũng thắng được không ít.

Do đó, mấy người Lâm Dật trở thành chiều gió trên màn chiếu bạc này.

Chỉ cần đánh theo bọn họ thì cuối cùng nhất định có thể thắng tiền.

“Lâm tiên sinh, vận may của chúng ta hình như cũng không tệ.” Nakajima Shoko cười nói.

“Đúng vậy, nhưng chuyện khác thường tất có yêu, vẫn luôn thắng tiền cũng không phải là chuyện gì tốt, chơi đến đây là được rồi.”

Lâm Dật xoay xoay lưng rồi đứng dậy, “Đi thôi, đánh vậy là được rồi, tìm một chỗ ăn bữa khuya, uống một chén đi.”

“Đi thôi.” Cao Tông Nguyên đứng dậy, nói.

Sau đó, mấy người tụ lại cùng một chỗ, phát hiện tổng cộng đã thắng hơn 2 triệu.

Ở nơi như thế này, trong một lúc mà thắng được nhiều tiền như vậy đã không tính là nhỏ.

Mấy người rời đi, khiến cho dân cờ bạc cảm thấy thất vọng mất mát.

Không còn cách nào để thắng tiền theo bọn họ nữa rồi.

“Chờ một chút!”

Ngay lúc mấy người chuẩn bị rời đi, thì bị hai tên bảo an ở cửa ngăn lại.

“Làm gì? Thắng tiền còn không cho đi?” Lương Kim Minh nói.

“Thắng tiền đương nhiên là có thể đi, nhưng các người dùng thủ đoạn không đứng đắn, thắng đi hơn 40 triệu yên, cho nên tôi không thể để các người đi được?”

Nghe thấy có tiếng người nói chuyện, mọi người đều quay đầu, phát hiện người nói chuyện, mặc bộ tây trang màu đen, sau lưng còn có hai mươi mấy người. Gương mặt cả đám đều mang theo vẻ âm u, trong mắt mang theo vẻ độc ác.

Tần Hán không biết người đàn ông dẫn đầu, nhưng Lâm Dật lại nhớ.

Chính là Haru Katsutaro vừa rồi!

“Tôi biết mà, thắng nhiều như vậy hẳn là có chuyện khác thường, chắc là anh sắp xếp đúng không.”

“Không không không, không nên nói như vậy.” Haru Katsutaro nói:

“Tuy tiểu thư Nakajima đã từ chối lời mời của Ito tiên sinh, nhưng đây là hai chuyện khác nhau. Tôi dẫn người tới để xử lý chuyện chơi bẩn của các người.”

Lời này vừa dứt, người ở đây đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khó trách những người này vẫn luôn thắng tiền, thì ra là chơi bẩn, đây là lời giải thích tốt nhất.

Một hơi thắng hơn 40 triệu yên, lá gan của bọn họ quả thật là có chút lớn.

Những người này đều khách quen trong sòng bạc.

Cũng biết một số môn đạo ở đây.

Nếu như chỉ thắng mấy triệu sẽ không ai nói gì cả.

Nhưng mấy tên người Hoa này vậy mà lại dùng phương thức chơi bẩn thắng đi nhiều tiền như vậy, quả thật có chút quá mức. Người của Izumo Temple tất nhiên sẽ không để cho bọn họ rời đi dễ dàng được.

“Nhanh nhanh nhanh, chúng ta đứng lùi về sau.” Mấy người đàn ông Đảo quốc nói với bạn gái của mình.

“Chuyện này rất nghiêm trọng sao?”

“Đương nhiên, quy tắc của sòng bạc rất nghiêm khắc, chơi bẩn thì sẽ bị gãy tay gãy chân.”

“Chuyện, chuyện này cũng quá máu me rồi.”

“Không còn cách nào khác, đây là quy tắc trong sòng bạc, tuyệt đối không cho phép.”

Những người khác trong sòng bạc đều ào ào lui về phía sau theo bản năng, sợ bị liên lụy.

“Tôi có thể chứng minh, Lâm tiên sinh không có chơi bẩn, các người không nên nói bậy.” Nakajima Shoko nói ra.

“Tiểu thư Nakajima, đây không phải là chuyện mà cô có thể định đoạt.” Haru Katsutaro nói:

“Cô làm việc tại Kabukicho, thường xuyên nhìn thấy người Hoa, chẳng lẽ cô còn không rõ tính cách của bọn họ sao. Hơn nữa, nơi này của chúng tôi hàng năm đều bắt gặp người gian lận, đều là người Hoa. Tôi cảm thấy cô không cần thiết phải biện hộ cho những người có phẩm hạnh giống như bọn họ.”

“Người Hoa rất tốt, hi vọng anh không nên nói bậy.” Nakajima Shoko nói:

“Lâm tiên sinh là bạn của tôi, tôi hiểu rõ cách làm người của anh ấy. Anh ấy rất có tiền, không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy.”

“Ha ha...”

“Tiểu thư Nakajima, tôi đoán cô nhất định đã tin vào chuyện hoang đường của cậu ta cho nên mới có thể đứng ra nói đỡ. Tôi muốn nói rõ với cô là, người Hoa bọn họ rất biết cách gạt người, cô đã bị lừa rồi.” Haru Katsutaro cười lạnh một tiếng, nói:

“Không tin cô có thể hỏi người ở chỗ này một chút, xem cái nhìn của bọn họ đối với người Hoa là thế nào. Tôi cũng không phải là đang nói xấu bọn họ!”

“Tố chất của người Hoa quả thực không được tốt lắm! Tôi có thể chứng minh!”

“Hàng năm đều có rất nhiều người Hoa đến Đảo quốc, trong lúc vô hình còn chiếm tài nguyên của chúng ta!”

“Tôi rất ghét người Hoa, nhanh lấy lại số tiền bị lừa đi!”

Haru Katsutaro nhún vai, trong ánh mắt mang theo ý trêu tức.

“Tiểu thư Nakajima, hiện tại cô tin rồi chứ, cũng không phải là tôi đang nói xấu bọn họ, mà chính là mấy người bọn họ thật sự không được tốt lắm. Cô cũng không cần biện hộ cho mấy người chơi bẩn này, để tôi xử lý chuyện này đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1238.
Bình Luận (0)
Comment