“Ha ha...”
Lâm Dật nở nụ cười, “Người ta cũng không trêu chọc đến cô, nói người ta làm gì.”
“Có thể là không đúng khẩu vị của tôi đi. Tôi vẫn tương đối thích loại người như Ninh Triệt hơn, nên nhìn thấy chủng loại này thì có chút khó tiếp thu.”
“Người ta là Geisha, là hoa khôi danh tiếng lẫy lừng, có lẽ đây là yêu cầu nghề nghiệp của người ta.”
Khưu Vũ Lạc nghiêng đầu, ghét bỏ nhìn Lâm Dật một chút.
“Cậu chưa chơi qua hoa khôi à?”
“Mẹ nó?” Lâm Dật sửng sốt một chút, “Cô dùng cái từ ‘Chơi’ này thật sự là quá tốt rồi.”
“Xem ra cậu mới chỉ là tra một mặt, không cao cấp chút nào.”
“Ngạch... Tôi có cần phải cảm ơn cô vì đã đánh giá tôi như vậy không?”
“Tôi nói cho cậu biết, Geisha Đảo quốc không khác lắm so với kỹ viện của Trung Quốc cổ đại, nhất là đến cấp bậc như hoa khôi này, rất được người theo đuổi. Tôi đã gặp qua mấy người, hầu hết đều tương đối cao lãnh, giống như mấy minh tinh trong làng giải trí vậy. Người chủ động lôi kéo làm quen giống như cô ấy vẫn là rất hiếm gặp.” Khưu Vũ Lạc nói:
“Tôi đoán cô ấy có thể đã biết các người rất có tiền, muốn kiếm chút gì đó trên người của các người, nếu như có thể bắt được các người thì lại càng tốt.”
“Chuyện này có chút khó, ngay cả người dùng đũng quần để suy nghĩ như lão Lương cũng đều không có ý định đụng vào cô ấy, chúng tôi lại càng không có khả năng.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, đến cấp bậc này như các người rồi hẳn là nên chướng mắt phụ nữ như vậy.”
Sau khi ngâm suối nước nóng, mấy người thoải mái lái xe đến khách sạn Izumo Temple cách đó 1 km.
Sòng bạc nằm dưới tầng hầm của khách sạn này.
Khu vực dưới lòng đất của khách sạn này có diện tích rất lớn, rộng khoảng hai sân bóng rổ.
Mà người ở đây lại nhiều đến lạ thường, có chút vượt quá suy đoán của đám người Lâm Dật.
m thanh ồn ào bên tai không dứt, không khác nào với chợ bán thức ăn buổi sáng cả.
Tám người xuất hiện khiến cho mọi người trong sòng bạc đều ghé mắt nhìn sang, thậm chí là lộ ra ánh mắt si mê.
Nhưng người được chú ý nhất cũng không phải là Ninh Triệt phong tình vạn chủng mà là Nakajima Shoko.
Không ít người sau khi thấy cô đều chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, không ít người đều nhận ra cô là ai.
“Mấy tên háo sắc này đang thầm thì cái gì đó.” Lương Kim Minh nói.
“Có thể bọn họ đã xem qua màn biểu diễn của tôi, cho nên mới nhận ra tôi.” Nakajima Shoko nhỏ giọng nói.
“Nói như vậy thì tôi đã hiểu, không hổ là nhân vật cấp bậc hoa khôi, đãi ngộ cũng gần bằng các minh tinh rồi.”
“Lương tiên sinh không nên chê cười tôi, thật ra tại Kabuki có rất nhiều hoa khôi, tôi cũng chỉ một người trong tiệm mà thôi.”
“Tôi đã đến tiệm của các người một lần, trong các Kabuki thì cô có thể nằm trong top 3. Tôi đoán là cũng không có mấy người có thể sánh bằng cô.” Lương Kim Minh nói:
“Đoán chừng đám háo sắc này nhất định muốn đi qua chỗ cô.”
Nakajima Shoko ngượng ngùng cười một tiếng, tại Đảo quốc, đây có thể xem là một loại tán thưởng.
Tại một bàn Baccarat trong sòng bạc ngầm có hai người vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang canh giữ ở trước bàn.
Mà ở trước bàn, có hai người đàn ông ăn mặc bình thường đang ngồi, trước bàn để hơn 10 triệu yên tiền đánh bạc, chơi đến quên cả trời đất.
“Người phụ nữ kia nhìn khá quen, hình như đã gặp qua ở đâu.”
Người nói chuyện là một tên đầu trọc, thẻ đánh bạc trước bàn đã chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ.
Tên của anh ta là Yoshikawa Taichi, là tổng giám đốc của công nghiệp nặng Mitsui, là nhân vật có thực quyền trong toàn bộ công ty.
Bên cạnh Yoshikawa Taichi là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông tên là Ito Takuma, là tổng giám đốc khách sạn Izumo Temple, hơn nữa cha của anh ta chính là người liên hợp sáng lập nên khách sạn này.
“Tôi biết, cô ấy tên là Nakajima Shoko, là một trong ba hoa khôi Kabuki nổi tiếng, danh khí rất lớn. Tôi từng đến xem buổi biểu diễn của cô ấy, trình độ thực sự rất cao.”
“Ito tiên sinh, vừa lúc lát nữa chúng ta có chuyện cần nói, có thể gọi cô ấy tới trợ hứng hay không. Tôi cảm thấy rất hứng thú với cô ấy.”
“Đương nhiên là có thể.” Ito Takuma cười nói: “Tôi gọi người thông báo cho cô ấy một tiếng, để cho cô ấy tới.”
...
Một bên khác, nhìn thấy không ít người đều nhìn sang phía bên này.
Lương Kim Minh nhướng mày trừng mắt, khiến cho những tên ngấp nghé Nakajima Shoko đều thu hồi ánh mắt.
Sau đó, bọn người Tần Hán đổi mấy trăm ngàn thẻ đánh bạc, sau đó đi đến các bàn khác nhau, chuẩn bị chém giết bốn phương.
Khương Thanh không biết nhiều về mấy thứ này, nhưng lại vô cùng tò mò, nên vẫn luôn đi theo sau lung Ninh Triệt.
Mà Lâm Dật, Khưu Vũ Lạc và Nakajima Shoko thì ngồi ở khu nghỉ ngơi, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.
Chuẩn bị sau khi nghỉ một lát thì sẽ qua đó chơi đùa.
“Xin chào, xin hỏi ngài là tiểu thư Nakajima Shoko đúng không.”
Ngay lúc ba người đang nói chuyện trời đất, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở trước mặt Nakajima Shoko, nói rất khách sáo.
Thấy có người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, ba người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ kỹ nửa ngày, đều cảm thấy không biết người này là ai.
“Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là quản lý khách sạn Izumo Temple - Haru Katsutaro, tổng giám đốc của chúng tôi, Ito Takuma tiên sinh, muốn mời ngài uống chén trà.”
Tuy quản lý và tổng giám đốc chỉ kém một chữ, nhưng lại như một trời một vực.
Haru Katsutaro chỉ là người làm thuê, mà tổng giám đốc bình thường đều do người dòng chính của gia tộc đến đảm nhận.
Nói cách khác, người tên là Ito Takuma kia chính là ông chủ nhỏ của khách sạn Izumo Temple.
Nakajima Shoko cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng có chút sợ hãi, theo bản năng nhích lại gần Lâm Dật.
“Nhưng tôi không biết các người.”
“Tiểu thư Shoko, cô đã hiểu lầm rồi.” Haru Katsutaro nói:
“Ito tiên sinh đã xem màn biểu diễn của cô, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra cô, Do đó, ngài ấy mới bảo tôi qua mời cô đến gian phòng của ngài ấy để ôn chuyện, đương nhiên, chúng tôi sẽ thanh toán mọi chi phí.”
Nói xong, Haru Katsutaro làm một động tác mời.
“Thật xin lỗi, lần này tôi đang bận tiếp một nhóm bạn tới tham quan, nếu như Ito tiên sinh muốn xem tôi biểu diễn thì lần sau đến Kabukicho là được.”
Haru Katsutaro nhìn Lâm Dật một chút, rồi nói với anh:
“Ito tiên sinh của chúng tôi đang nói chuyện với người khác, muốn mời tiểu thư Nakajima qua giúp vui, hy vọng ngài đồng ý.”
“Ừm hả?”
Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn: “Cô ấy từ chối anh, đó là chuyện của cô ấy. Anh phải nói với cô ấy, nói với tôi thì có tác dụng gì?”
“Tiểu thư Nakajima đến đây cùng ngài, nếu như ngài nguyện ý thì tiểu thư Nakijima cũng sẽ nguyện ý đi cùng tôi.”
Lâm Dật nhún vai, “Việc này không liên quan gì đến tôi cả, anh hỏi cô ấy là được.”
“Chuyện này...”
Vẻ mặt Haru Katsutaro có chút khó xử, “Tiểu thư Nakajima...”
“Tôi phải bồi Lâm tiên sinh, cho nên xin lỗi.” Nakajima Shoko cúi đầu nói.
Vẻ mặt Haru Katsutaro khẽ thay đổi, “Nếu tiểu thư Nakajima đã không muốn đi thì chúng tôi cũng không bắt buộc, nhưng sau này Ito tiên sinh có lẽ sẽ không thể đến xem cô biểu diễn nữa.”
“Nếu như Ito tiên sinh không thể đến vậy thì thật đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác, tôi phải bồi Lâm tiên sinh.”
“Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Haru Katsutaro quay người rời đi, nhưng lúc rời đi lại liếc qua Lâm Dật một chút.
------
Dịch: MBMH Translate