Người Hoa đều coi trọng sự náo nhiệt, nhất là lúc đi ra ngoài.
Nhiều người chơi cùng sẽ vui vẻ hơn.
Hơn nữa đối phương còn là người Đảo quốc, nếu chơi cùng thì cô ấy có thể làm hướng dẫn viên du lịch.
Dưới sự giới thiệu của Nakajima Shoko, bọn họ đã gọi rất nhiều món ăn đặc sắc của Đảo quốc cho bữa trưa.
Sau khi ăn no nê, mọi người thu dọn đơn giản một chút rồi ra ngoài.
“Tiểu thư Nakajima, hành trình buổi chiều đành giao lại cho cô vậy.” Lương Kim Minh nói: “Cô là người địa phương, quen thuộc với nơi này hơn chúng tôi.”
Trong những người ở đây, ngoài Lâm Dật ra thì không có ai mới đến Đảo Quốc lần đầu cả.
Tuy bọn họ không xa lạ gì, nhưng có một người địa phương dẫn đường thì đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc tự mình đi lung tung rồi.
“Chuyện này không thành vấn đề, tôi đã đến đây nhiều lần, vẫn là tương đối quen thuộc.” Nakajima Shoko vừa cười vừa nói:
“Xung quanh núi Phú Sĩ có rất nhiều danh lam thắng cảnh, chúng ta hôm nay có thể đi dạo gần đó một chút, ngày mai lại đi leo núi. Như vậy thì có thể dạo chơi được hết tất cả các nơi.”
Lâm Dật nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Không ai phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của anh.
“Được, nghe cô.”
Bởi vì khách sạn ở ngay ven hồ Kawaguchi, cho nên điểm dừng chân đầu tiên của mọi người cũng là hồ Kawaguchi.
Xung quanh núi Phú Sĩ có năm hồ lớn, hồ Kawaguchi chính là hồ lớn nhất và nổi tiếng nhất trong đó.
Chỉ cần là người đến núi Phú Sĩ thì đều sẽ tới đây để check-in và chụp ảnh lưu niệm.
Mà chuyện này là chuyện mà mấy cô gái thích nhất, chụp không biết mệt.
Mấy người đàn ông như Lâm Dật thì buồn bực ngán ngẩm, nơi này có thể so với phòng tổng thống của khách sạn sao?
“Anh xem một chút, tôi gọi Nakajima Shoko tới là lựa chọn chính xác đúng không.” Lương Kim Minh nói:
“Người ta không chỉ là hoa khôi, mà làm hướng dẫn viên du lịch cũng rất được, tốt hơn nhiều so với việc chúng ta tự đi chơi một mình.”
“Đừng có nói đường hoàng như vậy, anh chính là bên người không có phụ nữ thì sẽ không thoải mái, cho nên mới gọi cô ấy đi theo.” Cao Tông Nguyên nói.
“Lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ không thể là nhân cách mị lực của tôi đã thu hút cô ấy sao?” Lương Kim Minh nói:
“Hơn nữa tôi nói cho các người biết, Nakajima Shoko này thật sự rất được. Đêm qua, chúng tôi nói chuyện thơ từ ca phú, cho tới triết học nhân sinh, phải nói là vô cùng vui vẻ. Nếu như xuất thân của cô ấy tốt hơn một chút, nói không chừng tôi đã đưa về rồi.”
“Đừng chém gió nữa, tôi đoán người cô ấy coi trọng chính là anh Lâm, không có quan hệ gì với anh đâu.”
“Điều này không quan trọng.” Lương Kim Minh nói:
“Nhưng mà tôi nghe cô ấy nói, xung quanh đây có một sòng bạc rất lớn, chuyên dành cho những du khách như chúng ta đây. Buổi tối chúng ta đi tắm suối nước nóng, sau khi xong việc lại qua đó chơi hai vòng. Nếu như bên người không có phụ nữ thì sẽ không thú vị a.”
“Có anh Lâm ở đây, anh cảm thấy đội ngũ của chúng ta còn có thể thiếu phụ nữ sao?”
“Mẹ nó, lời này là có ý gì, nói giống như tôi là tú bà không bằng.” Lâm Dật nói.
“Chờ đã, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các người đã chuẩn bị rồi sao?” Lương Kim Minh cảm thấy ngoài ý muốn.
“Anh nhìn phía trước, ba người phụ nữ đứng ở bên hồ kia chính là do lão Lâm gọi tới.” Tần Hán chỉ ba người Khưu Vũ Lạc rồi nói:
“Dáng người thì không cần nói rồi.”
Nhìn theo hướng ngón tay của Tần Hán, Lương Kim Minh nhìn thấy ba người Khưu Vũ Lạc.
“Khí chất này rất được nha, mạnh hơn nhiều so với mấy người nổi tiếng trên mạng.”
“Anh Lâm nói, giá trị con người của ba người kia ít nhất đều trên 1 tỷ, là tiểu thư khuê các thật sự, khí chất có thể không tốt sao.”
“Mẹ nó! Anh Lâm xin nhận một lạy của tiểu đệ, luận về tán gái, tôi nguyện xưng anh là người mạnh nhất.” Lương Kim Minh nói: “Tối nay đúng thật là kích thích, phải vui vẻ thật tốt mới được.”
Sau khi dạo qua một vòng tại hồ Kawaguchi, đoàn người lại lái xe đi Oshino Hakkai.
Nghe tên thì cảm thấy rất lớn, nhưng nói trắng ra chính là tám hồ nước chảy xuống từ núi Phú Sĩ.
Ưu điểm là sạch sẽ thanh tịnh, gương sáng chiếu rọi.
Theo như lời nhân viên công tác nói thì nước nơi này thậm chí là có thể uống trực tiếp.
Lương Kim Minh nhịn không được nếm thử một miếng.
“Phi phi phi, đây là thứ gì vậy, quá khó uống rồi, giống như nước tiểu ngựa vậy.”
“Anh uống qua nước tiểu ngựa rồi sao?” Cao Tông Nguyên cười ha ha.
“Cút đi.” Lương Kim Minh nói: “Tôi cảm thấy lão đầu vừa rồi chính là đang lừa người, nhưng mà quả thực có một chút vị ngọt, nhưng phải nếm thật kỹ mới nhận ra.”
“Có thể là một con ngựa bị bệnh tiểu đường.” Tần Hán nói.
“Mẹ nó, không nói nhảm với các người nữa.”
“Anh nên biết thỏa mãn đi, bệnh tiểu đường cũng không tính là cái gì, nếu như là ngựa bị nhiễm trùng tiểu đường thì hiện tại anh phải đến bệnh viện rửa ruột rồi.” Lâm Dật cười ha hả mà nói.
Sau khi dạo xong Oshino Hakkai, mọi người lại đến công viên Asama.
Hai điểm lớn nhất tại công viên Asama chính là hoa anh đào ở đây.
Tuy vẫn chưa nở hết toàn bộ, nhưng cũng đã kết thành từng mảnh, đẹp không sao tả xiết.
Mấy người vừa đi vừa nghỉ dưới những cây anh đào rực rỡ, tựa như đi qua một cuộc đời khác vậy.
Sau khi đi dạo xong ba danh lam thắng cảnh thì trời đã tối.
Nhiệm vụ tiếp theo chính là cơm, sau đó tắm suối nước nóng.
Nhưng bọn người Lâm Dật lại tùy tiện tìm một lý do, nói muốn tới sòng bạc chơi một hồi, cho nên hai nhóm nam nữ nhóm liền mỗi bên đi một ngả.
Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện cũng không nghĩ nhiều.
Hai người không có hứng thú đối với việc đánh bạc, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng mấy người Lâm Dật.
Giống như việc bọn họ cảm thấy hành trình xế chiều hôm nay rất nhàm chán, nhưng vẫn đi theo đến cùng.
Tôn trọng lẫn nhau chính là quy tắc sống chung quan trọng giữa nam và nữ.
Hai người lại không biết bọn họ căn bản không đến sòng bạc, mà là đến suối nước nóng cùng với những người khác.
Khưu Vũ Lạc tương đối bảo thủ, hầu như đều ở cùng một chỗ với Lâm Dật.
Ninh Triệt và Khương Thanh thì cởi mở hơn, rất nhanh đã hòa mình với bọn người Tần Hán.
Nakajima Shoko thì rất chủ động gánh vác nhiệm vụ giúp đỡ, mọi chuyện chi tiết đều do cô sắp xếp.
“Lâm tiên sinh, chẳng lẽ anh không đi chơi cùng bọn họ sao?” Nakajima Shoko tiến đến trước mặt Lâm Dật, ôn nhu nói.
“Quá ồn, hiếm khi mới có chút thời gian nghỉ ngơi, vẫn nên an tĩnh một chút mới tốt.”
Khưu Vũ Lạc liếc nhìn Lâm Dật, có chút đau lòng cho anh.
Cậu ấy chính là loại người nói năng chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ, ngoài miệng luôn nói mấy lời bẩn nhất, nhưng lại lén làm công việc nặng nhọc nhất.
Lần thứ nhất trên chuyến tàu Quantum là như vậy, lần này tại Đảo quốc cũng như vậy.
Đối với cậu ấy mà nói, có thể có một thời gian nghỉ ngơi an tĩnh là chuyện rất xa xỉ, đương nhiên là không muốn động đậy.
Thật giống như người đàn ông sau khi tan làm sẽ hút một điếu thuốc trong xe trước khi vào nhà.
Trong mấy phút ngắn ngủi này, cậu ấy không thuộc về bất kỳ kẻ nào, chỉ thuộc về chính bản thân cậu ấy.
Lúc này Lâm Dật chính là đang ở trong trạng thái như vậy.
“Lâm tiên sinh có muốn ăn chút gì không? Tôi sẽ chuẩn bị giúp anh.”
“Không cần, cô cũng đi một ngày rồi, cũng nghỉ một lát đi.”
“Tôi không mệt.” Nakajima Shoko nói.
“Vậy cũng không cần vây quanh tôi, đều là cùng nhau đi chơi, cũng không phải để cô đến hầu hạ người khác.”
“Ừm, đã biết Lâm tiên sinh.”
Nakajima Shoko xuống nước, đến bên đám người Tần Hán, cùng bọn họ chơi đùa.
“Cậu có hứng thú đối với người phụ nữ kìa?” Khưu Vũ Lạc thuận miệng hỏi.
“Làm sao có thể, mà sao cô lại hỏi vấn đề này rồi?”
“Cảm thấy trong trà có trà, chịu không nổi.”
------
Dịch: MBMH Translate