Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1237 - Chương 1235. Phụ Nữ Như Lửa

Chương 1235. Phụ Nữ Như Lửa
Chương 1235. Phụ Nữ Như Lửa

“Lời này của anh là có ý gì, làm như tôi có tội ác tày trời không bằng.” Lâm Dật khinh bỉ nói:

“Chẳng lẽ anh không muốn làm tra nam sao?”

“Tôi không muốn.”

“Sai, anh nghĩ xem!” Lâm Dật nói:

“Vì anh không đẹp mắt như tôi, cho nên anh không tra nổi, đây là nguyên nhân căn bản.”

“Tôi thao bà nội cậu.”

“Khẩu vị đặc biệt như thế sao? Có cần tôi tổ chức minh hôn cho anh không?”

“Mau mau cút, tôi trở về đi thu dọn đồ đạc, anh đã tìm được danh viện tới, vậy thì tối nay không thể bỏ qua được rồi.”

Mười giờ sáng, hai nhóm người chuẩn bị hoàn tất, lần lượt đi ra khỏi khách sạn.

Mà ba người Khưu Vũ Lạc thì giả trang thành lữ khách du ngoạn, đi theo phía sau Lâm Dật.

“Chị Khưu, chị Ninh, các người đoán xem dáng vẻ của bạn gái anh Lâm sẽ thế nào mới có thể xứng với anh ấy?” Khương Thanh hỏi.

“Những thứ còn lại thì tôi không biết, nhưng ít nhất cũng là cup D.” Ninh Triệt ưỡn ngực nói:

“Anh Lâm của cô có chấp niệm, người cup D trở xuống không lọt nổi mắt xanh của cậu ta đâu.”

“Không phải chứ, vậy em đây chỉ cup C, chẳng phải là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có sao.”

“Cô chán nản như vậy để làm gì.” Ninh Triệt nói: “Chị Khưu của cô chỉ cup A kìa, còn chưa tức giận đâu.”

“Móa, ai nói tôi cup A vậy, là B!” Khưu Vũ Lạc phản bác.

“Cho dù cô cup B thì thế nào, Lâm Dật vẫn là chướng mắt.”

“Tôi cũng không cần cậu ta coi trọng.”

“Tôi dựa vào!” Khương Thanh bỗng nhiên hét lên một tiếng, khiến cho hai người giật nảy mình.

“Các người nhìn người phụ nữ bên cạnh anh Lâm kia, lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi.”

Hai nhìn theo hướng ngón tay của Khương Thanh thì thấy bên cạnh Lâm Dật có một người phụ nữ vóc người cao gầy đang đứng.

Cô mặc một chiếc váy đuôi én màu xanh lam, phía trên có hai bông hoa trắng và vàng, phối với một chiếc áo sơ mi cổ chữ V với tay áo bằng lụa trắng, nhìn vừa đơn giản lại vừa thanh lịch, như tiên nữ trên trời vậy.

Nhất là động tác vén tóc của cô, khiến cho một người phụ nữ như Ninh Triệt đều cảm thấy rung động.

“Tôi đoán người phụ này chính là bạn gái của cậu ấy.” Ninh Triệt nói:

“Tôi cảm thấy xu hướng hướng giới tính của mình dường như đã thay đổi, lớn lên cũng quá đẹp rồi.”

“Khó trách có nhiều phụ nữ xinh đẹp đưa tới cửa, anh Lâm đều chướng mắt. Bản thân mình có cô bạn gái lớn lên đẹp mắt như vậy, còn có thể coi trọng những người phụ nữ khác sao.”

“Không phải vậy sao, tôi đã công khai nói với cậu ấy bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu ấy cũng không có ý ngủ với tôi, xem ra là nhà có kiều thê, chướng mắt những thứ son phấn tục phấn như chúng ta.”

“Nhưng tôi muốn biết, ba người phụ nữ còn lại của anh Lâm có dáng vẻ thế nào.”

“Tôi đã gặp qua một người trong đó, tên là Lý Sở Hàm, là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn. Người nhìn rất đẹp, là một bác sĩ thiên tài.” Khưu Vũ Lạc nói.

“Số đo của người tên là Lý Sở Hàm kia như thế nào?” Ninh Triệt hỏi.

“Ngạch...” Khưu Vũ Lạc dừng một chút, “Không sai biệt lắm là D, hoặc là lớn hơn.”

“Đấy cô xem, tôi nói đâu có sai, Lâm Dật thủy chung đều một lòng như vậy, không đến cup D thì không lọt vào được mắt xanh của cậu ta.” Ninh Triệt nói.

“Được rồi, cô cũng không sợ bị tổn thương.” Khưu Vũ Lạc nói: “Nhanh lên Taxi đi, lát nữa còn phải đi theo bọn họ nữa.”

“Đừng có gấp, tôi đã đến Đảo quốc rất nhiều lần rồi, tự mình đi cũng có thể tìm tới nơi.”

Nói thì nói như thế, nhưng Ninh Triệt vẫn để Khương Thanh đi gọi Taxi, hành động cùng một chỗ như vậy mới thú vị.

Bảy người Lâm Dật thuê một chiếc Lexus 570 từ khách sạn, sau đó lái đến núi Phú Sĩ.

Mà ba người Ninh Triệt cũng theo sát phía sau.

Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan cho nên chuyến đi này xem như là chuyến đi riêng, chờ lúc có điều kiện sẽ chơi cùng nhau.

Núi Phú Sĩ cách khu vực thành thị Tokyo khoảng hơn 100 km.

Đối với người Hoa mà nói, con đường hơn một trăm cây số cũng không tính là gì.

Nhưng ở Đảo quốc, đây đã là khoảng cách vô cùng xa.

Sau khi Lâm Dật tốt nghiệp đại học, lúc ăn bữa cơm chia tay, cho dù là nam sinh hay là nữ sinh cũng đều uống nhiều rượu, sau đó ôm nhau khóc rống lên.

Ngay cả mấy người bạn học có oán niệm sâu sắc với nhau cũng xóa bỏ hiềm khích trong bầu không khí bi thương này.

Bởi vì sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, có khả năng sẽ không còn gặp lại nữa.

Nhưng khi đó, trong lớp của Lâm Dật có một du học sinh Hàn Quốc, nhìn thấy mọi người khóc nức nở thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chỉ là tốt nghiệp đại học thôi, cần phải như thế sao?

Về sau cũng không phải là không gặp nhau nữa.

Đây chính là sự khác biệt văn hóa do diện tích đất nước mang tới.

Trên đường, Lâm Dật không nói một lời, một tay chống cằm, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, thân không mang nợ, Lâm Dật cũng vô cùng buông lỏng.

Xe chạy chậm rãi trong khu vực thành thị, bên cạnh là công trình kiến trúc biểu tượng cho Tokyo - Sky Tree.

Lâm Dật bỗng nhiên cảm thán, quái vật nhỏ ôn nhu kia cuối cùng vẫn bị Ultraman giết chết.

Tuy hành trình không tính là xa, nhưng bởi vì khu vực thành thị khá đông đúc cho nên phải lái hơn hai giờ, mới đi đến hồ Kawaguchi dưới chân núi Phú Sĩ.

Hồ Kawaguchi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất dưới núi Phú Sĩ, cũng là nơi tốt nhất để thưởng thức núi Phú Sĩ.

Dù là không phải đến để ngắm núi Phú Sĩ, nhưng chỉ nhìn cảnh sắc nơi đây thôi cũng đã rất tốt rồi.

Sau khi xuống xe, mấy người đi tới khách sạn suối nước nóng trong khu rừng gần đó.

Mỗi cái gian phòng đều có cửa sổ sát sàn rộng lớn, đứng trước cửa sổ không chỉ có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ xa xa mà còn có thể ngắm hoa anh đào nở rộ, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mùa này.

Sau khi để hành lý xuống, Kỷ Khuynh Nhan không để ý hình tượng mà nằm ở trên giường.

“Trước kia em cũng đã từng tới đây, sao lại cảm thấy nó không như đẹp như bây giờ vậy.”

“Bởi vì em đi cùng anh cho nên mới cảm thấy không giống nhau.”

Kỷ Khuynh Nhan cười rộ lên, đôi mắt to long lanh như đang phát sáng, cô đứng dậy đứng ở sau lưng Lâm Dật, ôm lấy eo của anh từ phía sau.

“Đúng thật sự là như vậy.”

Hai người nghỉ ngơi trong phòng một hồi, sau đó Hà Viện Viện gọi điện tới, kêu Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi ăn cơm.

Đoàn người tập hợp tại nhà hàng khách sạn, xét về mức độ xa hoa thì nơi này đương nhiên là không thế so sánh với khách sạn Oman.

Nhưng ở đây lại thắng ở chỗ đặc sắc, dù sao cũng là điểm du lịch, nếu như cứ làm theo mấy khuôn khổ kia thì sẽ không có ý nghĩa.

Chỉ là lúc tập hợp tại nhà hàng, có một người xuất hiện khiến cho Lâm Dật cảm thấy kinh ngạc.

Nakajima Shoko!

Quần áo trên của cô ấy vẫn đơn giản mộc mạc như lần gặp hôm qua.

“Sao anh lại gọi cô ấy đến đây?”

Sau khi nhìn thấy Nakajima Shoko, Tần Hán hỏi.

“Các người đều có đôi, tôi dù sao cũng phải gọi người đi cùng, nếu không sẽ rất nhàm chán.”

Lương Kim Minh là loại công tử bột điển hình, lúc ra ngoài mà không mang theo phụ nữ, thì không khác nào người nghiện thuốc đi ra ngoài không mang theo bật lửa vậy.

“Chào mọi người, tôi tên là Nakajima Shoko, xin mời mọi người đến xem.”

Nakajima Shoko cúi đầu về phía mấy người Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng cô rất thông minh, không nhìn Lâm Dật và Cao Tông Nguyên, tránh cho Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện hiểu lầm.

“Không cần quá khách sáo, cô là bạn của Kim Minh vậy cũng là bạn của chúng tôi, cùng nhau chơi đùa là được.”

Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện đều có chút chịu không nổi đại lễ này, liền vội vàng đem đỡ cô lên.

Nhìn thấy Nakajima Shoko, thành công dung nhập vào trong đám người Lâm Dật.

Takayama Kenji ngồi trong góc nhà hàng đẩy kính mắt lên, sau đó yên lặng ăn đồ của mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1235.
Bình Luận (0)
Comment