Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1246 - Chương 1244. Đừng Đi

Chương 1244. Đừng Đi
Chương 1244. Đừng Đi

“Không thể nào!”

Nakajima Shoko đứng lên giải thích:

“Một khi tiến vào trạng thái thôi miên thì mỗi một câu nói của anh ta đều là thật, không có khả năng là giả.”

Takayama Kenji nhíu mày, “Nhưng vừa rồi tôi đã gọi điện thoại thông báo cho người đến khách sạn tra xét, tìm khắp mọi ngóc ngách của gian phòng, nhưng đều không tìm được rương đen. Cho nên trong này nhất định có sai lầm, tôi cần cô tiến hành thôi miên anh ta một lần nữa, lần này không được phép lại xuất sai lầm.”

“Không thể nào.” Nakajima Shoko nói:

“Nếu muốn tiến hành thôi miên một lần nữa thì phải khiến anh ta tỉnh lại, nhất định phải tiến hành lúc thanh tỉnh. Nhưng anh ta hẳn là sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai, cho nên không có cách nào để tiến hành thôi miên lần thứ hai cả, chỉ có thể tìm cơ hội khác để tiến hành thôi.”

“Lúc nào thì anh ta về, cô đã hỏi thăm rõ ràng chưa.” Takayama Kenji thấp giọng hỏi:

“Ngày mốt.”

“Cô có chắc là trong vòng hai ngày này, có thể đạt được sự tin tưởng của anh ta và tiến hành thôi miên lần thứ hai không?”

“Hẳn là không.” Nakajima Shoko nói với vẻ chắc chắn:

“Anh ấy là người có ý chí kiên định nhất trong những người mà tôi đã từng gặp qua, không bị mỹ sắc làm cho mê hoặc. Tôi không có bất kỳ sức hấp dẫn nào đối với anh ta cả, trừ khi có kỳ tích, nếu không sẽ rất khó để tiến hành thôi miên lần thứ hai với anh ta.”

Vẻ mặt của Takayama Kenji lập tức thay đổi, anh đã sa vào tình cảnh lưỡng nan.

Theo tình huống hiện tại, muốn để Nakajima Shoko bắt được Lâm Dật đã là chuyện không thể nào.

Mà cơ hội để thôi miên lần thứ hai cũng vô cùng xa vời, cho nên cơ hội còn lại cho mình cũng không nhiều, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc thù.

“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Thân thể Nakajima Shoko run lên một cái, cô đã đoán được Takayama Kenji muốn làm gì.

“Takayama tiên sinh, có thể cho tôi một cơ hội hay không? Đang còn hai ngày, có lẽ tôi có thể làm được.”

“Tôi không muốn đánh cược cơ hội lần này, cho nên cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ xử lý việc này.”

“Đã biết, Takayama tiên sinh.”

Nakajima Shoko cúi đầu, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Nhưng trong lúc đóng cửa lại, ánh mắt ôn nhu của cô rơi vào trên người Lâm Dật, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp và xoắn xuýt.

Cô biết rõ rằng sau khi mình rời đi, lúc gặp lại thì cả hai sẽ là kẻ địch.

Sau khi Nakajima Shoko rời đi, Takayama Kenji nói với hai thủ hạ sau lưng:

“Đi gọi người đến đây, thân thủ của anh ta rất tốt, chỉ có ba người chúng ta thì rất có thể sẽ ăn thiệt thòi.”

“Vâng, Takayama tiên sinh!”

Có thể trở thành vệ sĩ kiêm tài xế của Mitsui Yushi, tâm tư của Takayama Kenji đương nhiên là tỉ mỉ hơn nhiều so với phần lớn người khác.

Anh biết rõ thực lực của Lâm Dật, ngay cả Eliza đều không phải là đối thủ của anh ta, cho nên phía bên mình cần phải chuẩn thêm một chút.

Nhưng qua mười mấy phút, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, Takayama Kenji nhíu mày, trên mặt mang theo một tia tức giận.

“Làm cái quỷ gì vậy, đi đâu cả rồi? Đã lâu như vậy còn không qua đây! Đi ra xem một chút, bảo bọn họ hành động nhanh một chút!”

“Vâng!”

Một tên thủ hạ khác cúi đầu trả lời một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa kịp kéo cửa ra, thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Đừng đi tìm nữa, tôi đoán bọn họ không có khả năng quay lại nữa đâu.”

Thân thể của Takayama Kenji và thủ hạ của anh ta đột nhiên run lên một cái.

Trong phòng này chỉ có ba người.

Mà không ai trong hai người bọn họ nói chuyện cả!

Như vậy người duy nhất có khả năng nói chuyện chính là Lâm Dật!

Ánh mắt của Takayama Kenji rơi xuống trên người Lâm Dật, trong ánh mắt mang theo vẻ phòng bị và hoảng sợ.

Lâm Dật chậm rãi ngồi dậy, một tay chống đầu, cười khanh khách nhìn lấy Takayama Kenji.

Giống như đang nhìn con mồi đợi làm thịt vậy!

“Làm sao có thể, anh đã bị thôi miên, sao có thể tỉnh lại được?”

Cho dù trong bụng đầy vẻ nghi ngờ, nhưng Takayama Kenji vẫn lui về phía sau theo bản năng.

Anh ta biết chuyện trước mắt đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.

Anh cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Sao anh lại chắc chắn rằng là tôi bị thôi miên?”

“Chẳng lẽ anh!”

Sắc mặt Takayama Kenji trở nên trắng bệch, còn khó nhìn hơn so với người chết.

“Mọi chuyện đều là anh giả vờ, anh căn bản không có bị thôi miên!”

“Không hổ là người đi theo bên cạnh Mitsui Yushi, anh cũng không tính là ngu xuẩn.”

“Anh biết thân phận của tôi!”

“Đã hỏi thăm từ rất sớm rồi.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:

“Từ lúc anh tiến vào sòng bạc, tôi đã có thể xác định các người chuẩn bị động thủ.”

Chuyện liên quan tới Mitsui Yushi và thân phận của Takayama Kenji, Lâm Dật đã sớm biết được từ chỗ Mitsui Paint.

Nhưng lúc hỏi thăm chuyện này, Lâm Dật cũng không để lộ chuyện liên quan tới khoáng thạch.

Chỉ nói là vì để phòng Mitsui Yushi lôi kéo mình nhập bọn, nên tùy tiện hỏi thăm một chút, cũng không hề nghĩ tới lại thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn.

“Nếu đã như vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.”

Takayama Kenji cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, nói:

“Lâm tiên sinh, chúng tôi cũng không muốn thương tổn đến anh, chỉ muốn khoáng thạch Buss, hi vọng anh có thể giao cho tôi.”

Lâm Dật nhún vai, “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì cả.”

“Lâm tiên sinh, đã đến lúc này rồi, hy vọng ngài có thể thẳng thắn một chút, nếu như không hoàn toàn chắc chắn thì tôi cũng sẽ không tới.”

“Vậy cách làm của mấy người đúng là có chút thú vị.” Lâm Dật cười nói:

“Trước không nói đến việc thứ đó có nằm trên tay của tôi hay không, cho dù là có, nhưng các người trực tiếp như vậy cũng không tốt lắm đâu.”

“Nhưng thứ này vốn cũng không thuộc về anh, chúng tôi chỉ là lấy lại đồ thuộc về chúng tôi thôi. Không truy cứu trách nhiệm của anh đã là khoan dung lớn nhất của chúng tôi rồi.”

“Vậy anh có thể đi hỏi thăm một chút, thứ này vốn dĩ là thuộc về ai, sau đó lại đến nói với tôi những lời này.”

“Chẳng lẽ Lâm tiên sinh không muốn phối hợp sao.”

Giọng nói của Takayama Kenji rất thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Dật, “Tôi biết, thế lực của anh tại Trung Quốc rất lớn, nhưng đây là Đảo quốc, không phải là địa bàn của anh. Nếu như anh cứ cố chấp đối nghịch với tôi thì sẽ không có lợi gì đối với anh cả.”

“Tôi cũng không biết anh đang nói cái gì cả, vậy thì tôi làm sao phối hợp đây?” Lâm Dật chỉ vào ba người, vẻ mặt trêu tức, nói:

“Hay là anh cảm thấy, chỉ bằng mấy người này là có thể làm tôi bị thương?”

“Tôi biết quan hệ của anh và Mitsui Paint rất tốt, anh ra mặt cướp thứ này, chắc hẳn cũng là vì giúp cô ấy.” Takayama Kenji nói:

“Nhưng tôi muốn nói rằng tất cả mọi người đều là người thông minh, đều tập hợp một chỗ vì lợi ích. Anh không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy vì cô ta. Cô ta là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết, không đáng để anh giúp đỡ.” Takayama Kenji nói:

“Nếu như anh nguyện ý hợp tác với chúng tôi, từ nay về sau chúng ta sẽ là đồng minh, sẽ được lợi hơn nhiều so với việc liên mình với Mitsui Paint. Hy vọng Lâm tiên sinh có thể cân nhắc cẩn thận.”

“A...”

“Liên minh sao?”

Lâm Dật cười lạnh một tiếng, “Tôi còn chướng mắt cả gia tộc Mitsui, sao có thể để ý đến tổ chức lưu manh như các người được? Anh đã quá coi trọng mình rồi.”

“Nếu đã như vậy, thì làm phiền rồi.”

Takayama Kenji không có ý định động thủ, mà là cúi đầu với Lâm Dật, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mở cửa ra, thì thấy ba người phụ nữ xuất hiện ở ngoài cửa!

Chính là Khưu Vũ Lạc, Ninh Triệt và Khương Thanh!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1244.
Bình Luận (0)
Comment