“Vậy mà lại là các người!”
“Không sai.” Ninh Triệt nói:
“Thủ hạ mà anh sắp xếp bên ngoài đã bị chúng tôi xử lý xong, hiện tại chỉ còn lại hai người các người.”
Thời khắc nguy cơ, Takayama Kenji lại tỉnh táo lạ thường, gặp nguy không loạn, quay đầu nhìn Lâm Dật.
“Người của tôi luôn theo dõi anh toàn bộ hành trình, sao anh có thể thông báo cho những người khác được!”
“Lúc Nakajima Shoko dìu tôi trở về, tôi đã lặng lẽ phát tin tức.” Lâm Dật một tay chống đầu, lộ ra vẻ mỉm cười:
“So về chơi âm mưu quỷ kế, thì trình độ của các người thật sự không được tốt lắm.”
Đã đến lúc này rồi, Takayama Kenji cũng biết, mình đang rơi vào một tình thế cực kỳ bị động, nên không có tâm trạng tranh luận những thứ vô dụng này với Lâm Dật.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì, tôi hi vọng các người không nên tham dự vào trong chuyện này, không liên quan đến các người!”
“Không liên quan thì sao bọn tôi lại động thủ chứ?” Ninh Triệt nói ra: “Anh có phải là quá đơn thuần rồi hay không?”
Vừa dứt lời, Ninh Triệt liền lao tới trước mặt của Takayama Kenji, một đao bổ vào trên cổ anh ta khiến anh ta hôn mê.
Mà hai tên thủ hạ của anh ta cũng không may mắn thoát khỏi, đều chết dưới đao của Ninh Triệt.
Lâm Dật phát hiện, Ninh Triệt nhìn thì gầy, nhưng lực tay có vẻ như còn không nhỏ.
Sau khi giải quyết hai người, ba người lẻn vào trong phòng.
“Mấy người lão Tần đâu?” Lâm Dật hỏi.
“Hẳn là còn đang uống ở trong kia, chúng tôi nói mệt muốn về nghỉ nên rời đi trước.” Ninh Triệt nói:
“Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến bọn họ, nên nghĩ xem nên xử lý những người này như thế nào. Tính cả bên ngoài thì tổng cộng có tám người, trong đó có năm người có súng, nhưng đều bị chúng tôi lấy đi rồi.”
“Bọn họ không giống với người của công ty Hắc Kim, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể giết được.”
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng hiểu rõ ý này.
Mặc dù bọn họ là một tổ chức lưu manh, nhưng nói trắng ra thì người ta cũng là công dân hợp pháp của Đảo quốc, không thể tùy tiện giết giống như người của Hắc Kim.
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể giết.
“Nhưng nên xử lý những người này như thế nào, cũng là một vấn đề.”
“Tôi không muốn xảy ra xung đột với quy mô lớn với bọn họ. Chuyến du lịch của công ty sẽ kết thúc vào ngày mốt, đến lúc đó tôi sẽ về Trung Quốc. Lúc đó mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết, dù thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.” Lâm Dật nói:
“Cho nên trong hai ngày này, làm phiền mấy người giúp tôi trông những người này một chút, đừng để bọn chúng gây họa.”
“Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng Mitsui Yushi là một lão hồ ly, sẽ phát hiện ra chuyện bên này rất nhanh.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Lời này có lý.” Ninh Triệt nói: “Hơn nữa còn có người phụ nữ tên là Nakajima Shoko kia nữa, cũng là quả bom hẹn giờ, có muốn xử lý một chút hay không?”
“Tôi đã nói cô ta là trà trong trà, không phải người tốt, quả thật đã bị tôi nói trúng.” Khưu Vũ Lạc nói.
Lâm Dật cười cười, “Mấy người không cần quan tâm đến chuyện của cô ấy, để tôi xử lý là được. Các người giúp tôi trông chừng những người này là được.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy tôi đi về trước đây, nơi này giao lại cho các người.”
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Lâm Dật liền rời đi, nhưng sắc mặt lại không phải là rất tốt.
Muốn che giấu Mitsui Yushi trong hai ngày cũng không phải là việc khó.
Nhưng vấn đề là, bên ngoài còn có một Eliza nữa.
Cô gái kia chính là nữ gia súc giết người không chớp mắt, còn phải đề phòng cô ta một chút.
Trên đường trở về, lúc đi qua cửa hàng rượu, Lâm Dật lặng lẽ nhìn vào trong đó một chút.
Phát hiện người cũng đã đi, đoán chừng là đã uống xong hết rồi.
Lâm Dật cũng không dừng lại lâu, lập tức về khách sạn nghỉ ngơi, tự mình thuê một gian phòng, ngủ đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh.
Nhưng mà, lúc anh đi ăn cơm, Lâm Dật phát hiện Nakajima Shoko đã không còn ở đây.
Chuyện này có chút khác với dự định của Lâm Dật, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Bản thân cô cũng biết rõ, chuyện ngày hôm qua đã bại lộ, đương nhiên là không có khả năng ở lại bên cạnh mình, nên đã lặng lẽ rời đi.
Trên thực tế, nếu được lựa chọn, Nakajima Shoko cũng sẽ không đi.
Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, cô phát hiện Lâm Dật quá thông minh.
Lấy trình độ và IQ của mình căn bản không có năng lực giao tiếp với anh, cho nên liền lựa chọn rời khỏi đây.
“Lão Lương, người bạn gái kia của anh đâu, sao không thấy vậy?” Lúc ăn cơm, Hà Viện Viện thấy nhàm chán nên hỏi.
“Cô ấy nói trong nhà còn có chút chuyện nên đi trước.” Lương Kim Minh nói một cách mơ hồ: “Không quan trọng, chúng ta cũng có thể tự chơi được.”
Mọi người cũng không quan tâm lắm đối với việc Nakajima Shoko rời đi, dù sao cũng không phải là rất quen, đi thì đi thôi.
Nhưng ba người Tần Hán lại dùng ánh mắt giống như cười mà không cười mà nhìn Lâm Dật.
Dụng ý không cần nói cũng biết.
Khoảng hơn một giờ sau, đoàn người cơm nước xong xuôi, bắt đầu hành trình leo núi hôm nay.
Tuy thiếu hướng dẫn viên du lịch là Nakajima Shoko nhưng cũng không ảnh hưởng gì, dưới mũi có miệng, chuyện không hiểu thì hỏi những người khác là được.
Như thường ngày, đoàn người chia làm hai nhóm, nam và nữ.
Lâm Dật vẫn luôn cầm điện thoại di động, nói chuyện với Ninh Triệt về tình huống bên kia.
“Có tiện nói chuyện không?” Trong điện thoại, Ninh Triệt hỏi.
“Nói đi.”
Lâm Dật cố ý thả chậm bước đi, nhỏ giọng nói:
“Đã xảy ra chuyện gì.”
“Từ tối hôm qua cho đến khoảng 2:30, Mitsui Yushi có gọi ba cuộc điện thoại tới, nhưng chúng tôi không nhận, sau đó thì không gọi nữa. Tôi đoán bên kia hẳn là đã nghi ngờ rồi.”
“Có khả năng này.” Lâm Dật nói ra phỏng đoán của mình.
Lấy tính cách cáo già kia của Mitsui Yushi, cứ hễ có chút chuyện không phù hợp với mong muốn của ông ta thì đều sẽ nghi ngờ, nói không chừng hiện tại, đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo rồi.
Mà chuyện đã náo đến mức này rồi cho nên chuyện xảy ra sau đó có lẽ sẽ không còn ôn hòa giống như bây giờ nữa.
“Tiếp theo cậu muốn làm gì?” Ninh Triệt nói:
“Mục tiêu của Mitsui Yushi là khoáng thạch, tôi đoán cậu sẽ trở thành mục tiêu chính của bọn họ, có cần điều động người của lữ đoàn Trung Vệ tới hay không?”
“Không cần, thân phận lữ đoàn Trung Vệ của tôi không thể bị bại lộ.”
Lâm Dật làm như vậy, là muốn giữ lại quan hệ với Mitsui Paint.
Lấy địa vị của nhà Mitsui trên quốc tế, nếu như tương lai có xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn có thể lấy được chút tin tức từ trong miệng của cô.
Giống như lần này vậy, nếu như không có tin tức mà Mitsui Paint cung cấp thì mình đã không thể tìm được khoáng thạch.
“Vậy cậu phải cẩn thận nhiều hơn.” Ninh Triệt nhắc nhở:
“Nói không chừng Mitsui Yushi đã phái người tới bên này.”
“Tôi đã đoán được là sẽ có loại khả năng này.”
“Nếu đã như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải trông coi những người này nữa, không bằng lặng lẽ về với các người để phòng ngừa vạn nhất.”
“Tạm thời còn không cần.” Lâm Dật nói:
“Chuyện trước mắt đang còn nằm trong giai đoạn nghi ngờ, bao gồm cả bên phía Mitsui Yushi cũng giống như vậy. Cho nên mọi người cứ bình tĩnh một chút, chuyện còn chưa tới giai đoạn không thể khống chế được, không nên hoảng làm gì.”
------
Dịch: MBMH Translate