Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1248 - Chương 1246. Đi Dạo Hàn Quốc

Chương 1246. Đi Dạo Hàn Quốc
Chương 1246. Đi Dạo Hàn Quốc

“Vậy được rồi, nếu như cậu đã có tính toán thì chúng tôi cũng không nhúng tay vào nữa.” Ninh Triệt nói:

“Nếu như bên cậu có chuyện gì cần chúng tôi giúp thì cứ gọi điện thoại.”

“Cảm ơn.”

Nói chuyện đơn giản vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại, nhưng lại cầm điện thoại di động loay hoay một hồi lâu.

Trong đầu đều nghĩ đến chuyện liên quan tới Mitsui Yushi.

Hiện tại toàn bộ người của công ty đều đang ở Đảo quốc, nói cách khác, những người này rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của Mitsui Yushi.

Nhưng nghĩ lại, suy nghĩ của mình không khỏi có chút hơi thừa.

Ngoài những người trước mắt này, cho dù Mitsui Yushi có bắt những người khác, cũng uy hiếp không được mình.

Hơn nữa còn sẽ phát triển thành một sự kiện quốc tế, tổ chức Yamaguchi chỉ là một tổ chức ngầm, không có lực ảnh hưởng lớn như vậy tại Đảo quốc. Nếu như xảy ra chuyện, chính phủ Đảo quốc cũng sẽ không thiên vị bọn họ, lấy tính cách của Mitsui Yushi thì hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy.

Chỉ cần mình chăm sóc tốt những người ở trước mắt, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Chỉ cần ngày mai trở lại Trung Quốc thì chuyện này coi như kết thúc.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật cảm thấy thoải mái hơn không ít, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người đều không còn ở đây nữa.

“Mẹ nó, các người chờ tôi một lát a.”

Lâm Dật bước nhanh hơn, đuổi kịp tốc độ của mọi người.

Nhưng phát hiện đuổi kịp cũng không có tác dụng gì, không phải giúp đỡ xách đồ thì cũng chụp ảnh giúp bọn họ.

Lâm Dật hoàn toàn không muốn làm loại công việc phiền phức này.

Nhưng tên thiểm cẩu Cao Tông Nguyên này lại làm không biết mệt.

Vì không cho để Kỷ Khuynh Nhan mất mặt, Lâm Dật cũng đóng vai một bạn trai tốt, chủ động giúp đỡ xách đồ và chụp ảnh.

Khiến cho Tần Hán và Lương Kim Minh liên tục phun tào.

Lâm Dật cũng không còn là Lâm Dật lúc trước kia nữa.

Sau khi leo đến đỉnh núi, mọi người cùng chụp chung tấm ảnh, xem như là kết thúc hoàn mỹ cho cuộc hành trình lần này.

Lúc mọi người trở lại khách sạn đã hơn hai giờ chiều, sau khi ăn chút đồ thì liền lái xe về tới Tokyo.

Về phần mấy người Ninh Triệt, thì Lâm Dật sắp xếp ở lại núi Phú Sĩ, tiếp tục trông chừng bọn người Takayama Kenji.

Cho dù bên người đang ẩn tàng nguy hiểm, nhưng Lâm Dật cũng không có ý định về sớm.

Đến đây rồi thì phải để nhân viên chơi cho tốt, mấy chuyện thay đổi xoành xoạch như này sẽ ảnh hưởng không tốt đến đoàn đội công ty. Mặc dù bản thân mình cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhưng cũng không thể gây thêm phiền phức.

Mà toàn bộ mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Buổi tối, mọi người lại đi ngâm suối nước nóng, giải tỏa một thân mỏi mệt, ngày mai sẽ về nước.

Mà bốn người Lâm Dật thì tìm một chỗ cùng nhau uống rượu, chuẩn bị một trận cuồng hoan trước khi đi.

Reng reng reng _ _

Ngay lúc mấy người lúc uống rượu, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, cầm lên xem xét, là Mitsui Paint gọi điện tới.

“Lâm tiên sinh, đang bận sao?”

“Không bận, đang uống rượu đây.”

“Tôi có thể mời anh uống một chén không?”

“Cô muốn đến đây sao?”

“Không không không, tôi đang ở phòng 2808 khách sạn Oman, cửa phòng không khóa.”

“Được, tôi đã biết.”

Cô ấy đã nói đến nước này, nếu như Lâm Dật lại từ chối nữa thì có chút hẹp hòi.

“Anh Lâm, anh đi đâu vậy?” Nhìn thấy Lâm Dật đứng dậy, Lương Kim Minh hỏi.

“Tôi có chút chuyện cần ra ngoài một chuyến.”

“Tôi nghe nói lát nữa sẽ có biểu diễn, Anri Okita, Shinki Yuko, Sasaki Nozomi đều sẽ tới, anh chắc chắn muốn đi sao?”

“Tốt xấu gì mấy người cũng là phú nhị đại giá trị trăm tỷ, thế mà còn xem những thứ này? Thật sự là làm mất mặt của phú nhị mà.”

“Đừng giả bộ nữa, tôi cũng không tin là anh chưa từng xem.” Lương Kim Minh nói.

“Tôi quả thật chưa từng nghe qua mấy người mà anh nói, cái gì mà Khoái Bá, Điện Lư gì đó, tôi cũng chưa từng nghe qua.”

“Đều là người một nhà cả, giả trang như thế không có ý nghĩa gì đâu.” Lương Kim Minh xoay người qua, trong mắt đầy vẻ mong đợi, hỏi:

“Có phải là có cô nào đó hẹn anh rồi hay không?”

“Chuyện này mà cũng bị anh đoán được?”

“Đó là đương nhiên, có thể khiến anh bỏ lại chúng tôi để đi ra ngoài, chắc chắn là có em gái xinh đẹp hẹn, nếu không thì anh cũng sẽ không đi.”

“Cũng đừng nói như vậy chứ, tốt xấu tôi cũng là có người có gia đình sự nghiệp, sao có thể làm loại chuyện không phải người kia được.”

“Anh cũng đã từng làm mấy chuyện không phải là người kia, đừng ở đây giả bộ đơn thuần nữa.” Lương Kim Minh hào hứng vội vàng đổi tư thế, vội nói:

“Nhanh nhanh nhanh, dáng vẻ đối phương thế nào.”

“Ai, không có gì đẹp mắt, gương mặt đại chúng, tôi có chút không lấy ra được.”

“Vậy để cho tôi xem một chút, gương mặt bình thường trong mắt của anh là như thế nào.”

“Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi đành cho anh xem một chút vậy.”

Trên điện thoại di động của Lâm Dật không có ảnh của Mitsui Paint, nhưng cô là trưởng nữ của gia tộc Mitsui, có thể tìm thấy tin tức của cô ở bất cứ đâu trên mạng. Do đó anh tùy tiện tìm một chút đã có thể tìm được ảnh của cô.

“Tôi dựa vào, anh Lâm, anh không đến mức phải lấy ảnh mạng để lừa chúng tôi đó chứ?”

“Đợi đã, người phụ nữ này sao thấy khá quen mắt?” Cao Tông Nguyên nói.

“Đây không phải là đại tiểu thư Mitsui Paint của gia tộc Mitsui à, trước đó đã từng gặp qua một lần trên du thuyền Hải Tinh.”

Nghe Tần Hán nói vậy, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên mới kịp thời phản ứng lại.

“Thật đúng là cô ấy!” Lương Kim Minh kích động nói:

“Anh Lâm, đừng nói là anh đã bắt được cô ấy rồi?”

“Nói thật thì tôi cũng không coi trọng mặt hàng này, nhưng cô ấy cứ luôn hẹn tôi, tôi cũng không tiện từ chối cho nên dứt khoát cho cô ấy một cơ hội gặp mặt đi.”

“Nói như vậy cũng quá trang bức rồi.” Lương Kim Minh ghen tỵ nói:

“Đường đường là đại tiểu thư gia tộc Mitsui lại chủ động hẹn anh, đúng là mẹ nó khiến người ta hâm mộ mà.”

Giá trị nhan sắc và dáng người của Mitsui Paint đều không thể chê, nhưng điều làm người khác chú ý nhất vẫn là thân phận của cô.

Cho dù là vậy, cô còn chủ động hẹn Lâm Dật, điều này khiến cho lòng của Tần Hán và Lương Kim Minh có chút ngứa.

Nói trắng ra là chính là ghen tị.

Lâm Dật cười ha ha một tiếng, “Được rồi, không nói nhảm với các người nữa, tôi ra ngoài một chuyến, có biến thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Việc này anh nên nói với anh Tần, đội nồi chuyên nghiệp 20 năm, không cần quan tâm là có có nguy cơ gì, đều có thể gánh rõ ràng cho anh.”

“Anh nói như vậy cũng không có tật xấu.”

Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Tần Hán.

“Tần thiếu, việc này đành làm phiền anh rồi.”

“Mẹ nói, mấy người các người đáng đâm ngàn đao.” Tần Hán mắng:

“Nếu như Kỷ tổng trở về phát hiện cậu không ở đây, tôi nên nói thế nào đây? Tôi nói cho cậu biết, anh đừng có mà lại sắp xếp cho tôi đến quán net, lão tử cũng biết tức giận đó.”

Lâm Dật cười ha ha một tiếng, “Đùa thôi mà, lần này không cần anh đội nồi đâu, nếu cô ấy có hỏi tôi đi đâu, các người cứ nói không biết là được.”

“Anh chắc chắn có thể sao?”

“Đương nhiên, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không giải quyết được, tôi còn gọi Lâm Dật sao?”

“Thật sự là biết giả trang, mau mau cút, đừng làm chậm trễ việc uống rượu của chúng tôi.”

Lâm Dật cười ha hả rời đi, bầu không khí uống rượu của ba người trầm xuống trong nháy mắt.

Lương Kim Minh sờ cằm, “Anh Tần, lần sau đừng du lịch Đảo quốc nữa, chúng ta đi thăm Hàn Quốc đi?”

“Cũng được, tôi cảm thấy mũi của mình không phải là rất dễ nhìn, có thể đến đó xin tư vấn một chút.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1246.
Bình Luận (0)
Comment