Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1251 - Chương 1249. Ông Dám Động Vào Cậu Ta, Tôi Sẽ Giết Cả Nhà Ông!

Chương 1249. Ông Dám Động Vào Cậu Ta, Tôi Sẽ Giết Cả Nhà Ông!
Chương 1249. Ông Dám Động Vào Cậu Ta, Tôi Sẽ Giết Cả Nhà Ông!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng lại không cách nào xuống giường được.

Không phải là bị chăn đè lên, mà là bị chân của Kỷ Khuynh Nhan gác lên trên người của anh.

Nhấc bỏ cái chân lớn của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật lưu luyến không nỡ rời tay vuốt mấy cái.

Cho dù không vì tình yêu tán thưởng, chỉ riêng cặp chân này đã đủ chơi mấy năm rồi.

Anh xuống khỏi giường vươn vai uốn eo, sau đó đắp lại chăn lên người Kỷ Khuynh Nhan, rồi đi vào trong phòng vệ sinh.

Lâm Dật không vội vàng vệ sinh cá nhân, ngồi trên bồn cầu, anh gọi điện thoại cho Ninh Triệt.

“Tình hình bên chị thế nào rồi?”

“Đều khá ổn, mấy người này đều ngoan ngoãn, không ai dám gây sự.”

“Mitsui Yuzhi có gọi điện thoại đến không?”

“Không có, ngoại trừ ba cuộc điện thoại đó thì không có gọi lại nữa.”

“Một cuộc điện thoại cũng không có sao?”

“Một cuộc cũng không.”

“Vậy được, tôi biết rồi.” Lâm Dật nhìn đồng hồ, nói:

“Tầm 11 giờ trưa tập hợp, sau đó ngồi xe đến sân bay. Mấy người sắp xếp một chút, có thể dẹp đường về phủ rồi, cứ để đám người của Takayama Kenji đó tự sinh tự diệt đi.”

“Được, biết rồi.”

Nói vài câu, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó cầm bàn chải đánh răng lên đánh răng.

Từ hôm trước đến lúc này đã qua hơn 30 tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Mitsui Yuzhi chỉ gọi ba cuộc điện thoại, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì nữa.

Yên tĩnh như thế này không phải là chuyện tốt.

Nhưng càng là như vậy khiến Lâm Dật càng căng thẳng.

Bởi vì anh không quá tin tưởng Mitsui Yuzhi sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Nhưng Lâm Dật cũng ôm chút tâm lý may rủi.

Hy vọng Mitsui Yuzhi sẽ không hành động nhanh như thế.

Đợi sau khi đến 11 giờ trưa, cho dù ông ta còn muốn động thủ thì đã không kịp nữa rồi.

Cạch!

Đúng lúc Lâm Dật đang suy nghĩ mấy chuyện này, cánh cửa của phòng vệ sinh bị mở ra, Kỷ Khuynh Nhan mặc bộ đồ ngủ, mang theo đầu tóc rối tung rối mù từ bên ngoài bước vào.

Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, không tô son điểm phấn nhưng thanh khiết thoát trần, mang theo vẻ đẹp thoát tục như sen trong bùn mà không bị vấy bẩn.

“Dậy rồi sao không gọi em vậy, nếu dậy muộn còn để người khác phải chờ đợi.”

Kỷ Khuynh Nhan bóp kem đánh răng, dùng mông của mình hất Lâm Dật qua một bên, chiếm lĩnh vị trí C (vị trí chính giữa) của gương, bắt đầu đánh răng.

“Ra ngoài vui chơi tất nhiên phải thả lỏng một chút, không cần phải vội vội vàng vàng để làm gì.”

“Chủ yếu là có người khác, để người ta chờ đợi như vậy thật không lịch sự.”

“Yên tâm đi, đều là người của mình, không ai quan tâm điều này đâu.”

Rất nhanh, hai người vệ sinh cá nhân xong, cùng nhau đến phòng ăn ở tầng hai.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Kỷ.”

Cả quãng đường, gặp phải không ít nhân viên của tập đoàn Lăng Vân, mọi người nhìn thấy hai người đều dừng chân chào hỏi.

Hai người họ cũng bắt tay hồi đáp từng người một, sau đó đến chiếc bàn ở trong cùng.

Mấy người Hà Viện Viện đã ở đó chờ đợi rồi.

“Sau này mấy người ra vào có đôi có cặp như này nên có chút quan niệm về thời gian, tôi và tổng giám đốc Điền đã ở đây đợi hơn 20 phút rồi.” Tần Hán phàn nàn.

“Lần này ra ngoài chơi giống như đi hưởng tuần trăng mật, làm sao cũng phải nhân cơ hội này điên cuồng một chút, nếu không chẳng phải đã lãng phí chuyến đi này rồi sao, ngủ dậy muộn chút cũng bình thường.” Điền Nghiên cười đùa nói.

“Cô nói vậy là không đúng rồi, lão Lương còn chưa xuống nữa kìa, không thể chỉ nói bọn tôi à.” Cao Tông Nguyên nói.

“Tính cách của anh ta vốn dĩ chó thì vẫn quen ăn phân, chắc chắn tối qua không nhẫn nhịn nổi nên tìm người đến Thiên Nhân giao đấu rồi, có thể vẫn đang ở trong chăn chưa dậy.”

Tần Hán cầm điện thoại lên: “Tôi gọi điện cho cậu ta.”

Tút tút tút…

Tút tút tút…

Tút tút tút…

Điện thoại reo hơn một phút nhưng đến tận lúc ngắt kết nối vẫn không có ai bắt máy.

“Làm cái cọng lông gì không biết, đã 9 giờ hơn rồi còn chưa dậy sao?” Tần Hán nói.

“Có thể là tình hình tối qua quá phấn khích, thật sự làm gì đó nên bây giờ thể lực không đủ, đang nằm trên giường ngủ thôi.”

“Vậy chúng ta không quản cậu ta nữa, đi ăn trước, đói chết tôi rồi.”

Tần Hán cất điện thoại lại, cũng không quản nhiều nữa.

Nếu như là Điền Nghiên không đến, vì mục đích tôn trọng phụ nữ, anh ta có thể vẫn sẽ đợi một chút, nhưng đã thân quen với Lương Kim Minh như này rồi nên anh ta cũng không có quan tâm gì.

Mọi người cũng có cùng suy nghĩ, một gã đàn ông lớn rồi có thế nào cũng chẳng sao cả.

Lâm Dật vừa muốn động đũa, tim đột nhiên đập nhanh, động tác dừng lại giữa không trung.

Người khác đều không chú ý đến động tác hơi nhỏ này, chỉ có Kỷ Khuynh Nhan cảm nhận được.

“Làm sao thế? Có phải anh có chỗ nào không khỏe không?”

“Mọi người ăn trước, tôi đi xem lão Lương.”

“Xem cậu ta làm cái gì, một người sống sờ sờ như cậu ta cũng không thể lạc mất, đợi chút nữa tự cậu ta đi ăn được rồi.” Tần Hán nói.

Lâm Dật không nói gì, quay người rời đi.

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy muốn đi theo anh nhưng Lâm Dật không để ý cô, đi thẳng về phía thang máy.

Lên đến tầng 27, Lâm Dật đến trước cửa phòng của Lương Kim Minh, gõ cửa, một hồi lâu mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh.

Sau đó anh lấy tấm thẻ vạn năng trên tay ra, mở cánh cửa, phát hiện trên giường gọn gàng như mới, không có chút nhăn nhúm.

Rõ ràng tối qua anh ta không hề trở về ngủ.

Trong giây lát, nhịp tim của Lâm Dật đập nhanh, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số của Lương Kim Minh.

Liên tục ba lần nhưng vẫn không có người nhấc máy.

Một dự cảm không lành chậm rãi hiện lên trong đầu Lâm Dật.

Mà đây cũng là chuyện mà anh không mong muốn nhìn thấy nhất.

Reng reng reng!

Đúng lúc này điện thoại của Lâm Dật reo lên, là điện thoại của Lương Kim Minh gọi đến.

“Cậu đang ở đâu đấy?”

Điện thoại thông rồi, Lâm Dật vội vàng hỏi.

“Anh Lâm.”

Người nói không phải là Lương Kim Minh, là giọng của một người phụ nữ.

Lâm Dật nghe ra đối phương là ai.

Nakajima Shoko!

“Lương Kim Minh ở đâu?”

“Anh ta đang ở chỗ chúng tôi.” Nakajima Shoko nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Thả anh ta ra.”

“Xin lỗi, tôi không làm được.” Nakajima Shoko nói: “Thủ lĩnh nói rồi, hy vọng anh cầm theo đồ đến đổi lại tính mạng của anh ta.”

Sắc mặt của Lâm Dật khó coi đến cực điểm, giống như một con thú hoang muốn ăn thịt người vậy.

“Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”

“Anh đợi một chút.”

Nakajima nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.

Nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên kia, nhưng bởi vì tiếng nói chuyện quá nhỏ nên nghe không rõ đối phương nói cái gì.

“Anh Lâm.”

Mấy phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lương Kim Minh.

“Bọn họ không có động thủ với cậu chứ.” Lâm Dật trầm giọng nói.

“Không có, chuyện này là trách nhiệm của tôi, tôi không ngờ tới cô ta là người như vậy.”

“Chuyện này không thể trách cậu, trách tôi.” Lâm Dật nói tiếp: “Cậu đừng sợ hãi, tôi khẳng định sẽ cứu cậu trở về.”

“Anh Lâm, anh báo cảnh sát đi, nếu bọn họ dám dám động vào tôi, chắc chắn nhà họ Lương của tôi sẽ giết chết bọn họ!”

“Cậu không cần phải bận tâm chuyện này, để tôi đến xử lý, bảo Nakajima Shoko nghe điện thoại đi.”

“Anh Lâm, anh nói đi.”

Lâm Dật hít sâu một hơi, nhằm muốn để bản thân bình tĩnh lại.

“Mitsui Yuzhi có ở bên cạnh cô không?”

“Có.”

“Lương Kim Minh là anh em của tôi, nếu như ông dám động vào cậu ta, tôi sẽ giết cả nhà ông. Tôi xem ông có mạng lấy quặng, vậy ông còn mạng để tiêu tiền không!”

Nói xong, Lâm Dật dừng một lúc: “Nakajima Shoko, điều này cũng bao gồm cả cô!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1249.
Bình Luận (0)
Comment