Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1252 - Chương 1250. Đưa Quặng Cho Tôi

Chương 1250. Đưa Quặng Cho Tôi
Chương 1250. Đưa Quặng Cho Tôi

Cuộc điện thoại bị ngắt, sắc mặt của Lâm Dật trắng bệch, trên trán toát mồ hôi.

Tuy anh đã sớm có dự phòng, nhưng chuyện này cũng khiến cho anh không ngờ tới.

Dù thế, anh cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự tình.

Chắc chắn là tối hôm qua Nakajima Shoko liên hệ riêng với Lương Kim Minh.

Cộng thêm anh ta vốn có ý với Nakajima Shoko, anh ta không có bất kỳ phòng bị nào nên dễ dàng bị lừa.

Hai tay của Lâm Dật ôm lấy mặt, chuyện này là do bản thân anh quá sơ suất.

Vốn dĩ anh nghĩ bản thân đã chèn ép được chuyện này xuống rồi, không nói cho bất kỳ ai nhằm tránh ảnh hưởng tới tâm trạng du lịch vui chơi của mọi người, không ngờ đến sau cùng vẫn là xảy ra chuyện như này!

Toàn bộ đều bị hỏng trong tay của Nakajima Shoko!

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Rất nhanh, mấy người Kỷ Khuynh Nhan và Tần Hán xuất hiện ở trong căn phòng.

“Lão Lâm, cậu có chuyện gì thế, sao sắc mặt xấu vậy?” Tần Hán hỏi.

Kỷ Khuynh Nhan sợ hãi cúi người xuống, bàn tay đặt lên trán của Lâm Dật, sợ anh bị cảm lạnh hay không khỏe.

“Anh không sao.” Lâm Dật nói.

“Trên giường còn rất sạch sẽ, tối hôm qua lão Lương không có ngủ ở đây sao?”

“Phía cậu ta xảy ra chút chuyện, cụ thể là chuyện gì thì mọi người không cần phải hỏi nữa, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, bây giờ về nước ngay.”

“Đi ngay bây giờ?”

“Đúng, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Thấy biểu cảm của Lâm Dật nghiêm túc như vậy, mọi người phỏng đoán chắc chắn là xảy ra chuyện chẳng lành rồi.

Nếu không dựa vào tính cách của anh, không thể nào dễ dàng để lộ biểu cảm như thế này.

Mọi người nhìn nhau một cái, Tần Hán nói:

“Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta đi thu dọn đồ đạc, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Mọi người vội vội vàng vàng rời khỏi, tốc độ thu dọn đồ đạc của Kỷ Khuynh Nhan rất nhanh, không đến 20 phút thì mọi thứ đã được thu dọn xong, lại quay trở về bên cạnh Lâm Dật.

Cô cúi người xuống, lặng lẽ nhìn anh.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, có thể nói với em không?”

“Lão Lương bị người ta bắt đi rồi.”

“Bắt đi rồi?”

Kỷ Khuynh Nhan bị dọa cho giật mình, da gà trên người nổi hết lên.

“Bắt cóc?”

“Ừm.”

Tuy rằng trong cuộc sống của người dân bình thường, loại chuyện này không phải là rất thường xuyên gặp phải.

Nhưng trong giới phú hào, thường xuyên xảy ra loại chuyện này, hầu như năm nào cũng sẽ phát sinh mấy lần.

Chỉ là dư luận đã bị đè nén xuống nên không có mấy người biết được, chỉ lan truyền ở trong giới nhỏ bé của bọn họ.

Nhưng không ngờ lần này lại tới lượt người bên cạnh bọn họ rồi.

“Đối phương nói muốn cái gì?”

Nếu như đối phương chỉ đơn giản là muốn tiền, Lâm Dật tuyệt đối sẽ không có biểu cảm này.

Rất có khả năng là thứ khiến anh ấy cảm thấy khó khăn.

“Trước tiên em đừng hỏi việc này nữa, chuẩn bị xong đồ đạc rồi về nước trước, chuyện còn lại anh xử lý là được rồi.”

“Đều đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

Lâm Dật gật đầu: “Đợi những người khác một chút.”

Động tác của những người khác cũng rất nhanh, khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ, mọi người lần lượt đến căn phòng của Lương Kim Minh.

“Đi thôi, đều đã thu dọn xong rồi.”

Cả đoạn đường không ai nói lời nào, xe lái thẳng về hướng sân bay.

Đến tận khi lên máy bay, sau cùng hạ cánh ở Trung Hải, Lâm Dật chỉ nói vài câu.

Đến cả bầu không khí ở trong cabin cũng trở nên ảm đạm.

“Mọi người quay về làm việc của bản thân là được rồi, không cần phải lo lắng cho lão Lương, tôi khẳng định sẽ đưa cậu ta trở về.”

Trước lúc xuống máy bay Lâm Dật dặn dò:

“Nhưng cố gắng ít ra ngoài, đừng để mọi người bên phía chú Lương biết được chúng ta đã trở về rồi.”

“Anh muốn làm gì?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

Lâm Dật nhấc tay lên, vuốt mái tóc của cô.

“Anh đi một chuyến đến Yến Kinh, em không cần phải lo lắng cho anh.”

“Anh cẩn thận một chút, phải chú ý an toàn.”

“Biết rồi.”

Tiễn mấy người Kỷ Khuynh Nhan xuống máy bay, Lâm Dật dặn dò cơ trưởng bay về phía Yến Kinh.

Đến lúc Lâm Dật xuống máy bay, theo giờ ở Yến Kinh đã là hơn 6 giờ tối rồi.

Sau khi xuống khỏi máy bay, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lưu Hồng.

“Lần đi chơi du lịch đến Nhật Bản này thế nào?” Lưu Hồng cười ha ha nói tiếp:

“Chúng ta đã tổ chức một cuộc họp nghiên cứu một chút về chuyện của cậu, quyết định tặng thêm một bằng khen hạng nhì nữa cho cậu. Tên tiểu tử như cậu thật là lợi hại đó, chưa đến nửa năm, không chỉ lên chức tổ trưởng, còn lấy được hai bằng khen hạng nhì. Nếu qua mấy năm nữa, có khả năng vị trí chủ nhiệm này của tôi cũng là của cậu rồi.”

“Anh đang ở đâu, tôi tìm anh có chút việc.” Lâm Dật hạ giọng nói.

“Đang ở căn cứ, khi nào cậu đến?” Lưu Hồng hỏi.

“Bây giờ, tôi ở sân bay vừa mới xuống máy bay, khoảng tầm một tiếng sau thì đến chỗ anh.”

“Đến đi, vừa hay tiểu Khưu và tiểu Ninh đều ở đây, chút nữa tôi sắp xếp chỗ, tổ chức nghênh đón ba người các cậu trở về.”

Bởi vì Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt bay thẳng từ Tokyo về Yến Kinh nên tốc độ nhanh hơn Lâm Dật không ít, đã về đến căn cứ của lữ đoàn Trung Vệ rồi.

“Không cần, anh ở căn cứ đợi tôi, có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

“Được.”

Lưu Hồng không hỏi nhiều, lữ đoàn Trung Vệ có một quy định bất thành văn, nếu là việc quan trọng, dưới tình huống cho phép, tốt nhất là đối diện nói, khi không còn cách nào mới lựa chọn gọi điện thoại.

Ra khỏi sân bay, Lâm Dật bắt một chiếc xe, trả thêm 200 tệ để tài xế tăng tốc lái về căn cứ của lữ đoàn Trung Vệ.

Lúc đến văn phòng làm việc của Lưu Hồng, đứng ở trước cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của anh ta.

Lâm Dật đẩy cửa bước vào, ba người họ đang uống trà với tinh thần phấn chấn, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, không có lý do gì không vui cả.

“Nào đến đây, đợi cậu cả nửa ngày rồi.”

Nhìn thấy Lâm Dật, Lưu Hồng vui mừng vẫy tay gọi, gọi anh vào trong.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành xong rồi, thằng nhóc này còn xị mặt làm cái gì? Cãi nhau với bạn gái của cậu sao?”

Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng phát hiện Lâm Dật có chút không bình thường.

Lúc sáng sớm gọi điện liên lạc còn yên ổn, làm sao bây giờ đã thay đổi kiểu khác rồi?

“Không cãi nhau, có chút việc muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì cậu nói đi, bây giờ cậu đã là người nổi tiếng ở trong lữ đoàn Trung Vệ rồi, ông Lục gọi điện thoại đến biểu giương cậu cả một hồi lâu, tôi cũng không dám đắc tội với cậu đâu.”

“Tôi cần 2kg quặng, có thể cho tôi mượn dùng không?”

Lời nói vừa dứt, biểu cảm của ba người họ bỗng chốc sững lại, bất ngờ nhìn Lâm Dật, không hiểu tại sao anh ta lại nói lời như thế.

“Cậu muốn làm gì?”

Lâm Dật trầm tư mấy giây, cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giấu kín.

Anh lập tức kể rõ đầu đuôi sự việc.

“Thế mà phát sinh là loại chuyện này!” Lưu Hồng vỗ bốp lên bàn: “Cái tên Mitsui Yuzhi này thật sự quá đáng rồi!”

Lâm Dật không nói gì, hai tay đặt trên đầu gối, cong lưng xuống, hơi cúi đầu, chờ đợi Lưu Hồng ra quyết định tiếp theo.

“Trước hết cậu đừng vội, bây giờ tôi sẽ liên hệ với Bộ ngoại giao để bọn họ nhanh chóng xử lý chuyện này.”

“Tôi không hy vọng bọn họ đến xử lý, anh chỉ cần đưa 2kg quặng bass đó cho tôi là được rồi.”

“Làm bừa!” Lưu Hồng nói:

“Khi xảy ra chuyện như vậy tất nhiên phải để chính quyền ra mặt giải quyết vấn đề, cậu giải quyết riêng tư mà được sao!”

“Tôi không có nhiều thời gian chờ đợi, vả lại chính quyền có thể giải quyết ổn thỏa hay không, khi nào có thể kết thúc cũng chưa biết rõ, vì vậy tôi phải tự mình xử lý.” Lâm Dật nói tiếp:

“Tôi biết chuyện này ảnh hưởng đến quy định, nhưng tôi vẫn là hy vọng anh có thể đưa quặng cho tôi. Đối với tôi mà nói, chuyện này rất quan trọng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1250.
Bình Luận (0)
Comment