“Không thể nào có chuyện này được!”
Lưu Hồng thẳng thừng từ chối Lâm Dật: “Sau khi tôi cầm quặng trở về đã giao cho bên trên rồi. Mặc dù tôi là chủ nhiệm trình tự chiến đấu của lữ đoàn Trung Vệ, nhưng cũng không biết cụ thể ở nơi nào, cho dù tôi muốn giúp cậu cũng không thể được.”
“Thế nhưng cậu yên tâm, xảy ra chuyện như thế này, lữ đoàn Trung Vệ không thể đổ trách nhiệm cho người khác, chuyện này chúng ta nhất định sẽ phụ trách đến cùng.”
“Vậy thì không cần.”
Quẳng lại một câu, Lâm Dật đứng dậy bước ra bên ngoài.
Bầu trời bên ngoài đã tối, những ngôi sao trên bầu trời đang phát sáng, ánh trăng chiếu xuống mặt đất yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Lâm Dật lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lương Nhược Hư.
“Không phải anh đi du lịch ở Nhật Bản sao, sao lại nhớ gọi điện thoại cho em rồi?” Lương Nhược Hư cười hỏi.
“Em có số điện thoại của Lục Bắc Thần không?”
“Hửm?”
Giọng điệu của Lương Nhược Hư trở nên nghiêm túc: “Anh cần số điện thoại của ông Lục làm gì?”
“Có chút chuyện riêng, em có đó thì cho anh.”
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc, mấy giây sau, Lương Nhược Hư mở miệng nói:
“Em không có số điện thoại của ông ấy, nhưng anh đợi em mấy phút, chút nữa em sẽ gọi lại cho anh.”
“Cố gắng nhanh lên.”
“Biết rồi.”
Lương Nhược Hư tắt điện thoại, Lâm Dật không quay lại trong đó, anh ngồi bên cạnh bồn hoa của căn cứ yên lặng chờ đợi, không hề động đậy.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sau khoảng tầm mười mấy phút, trên điện thoại nhận được tin nhắn của Lương Nhược Hư.
Là một dãy số điện thoại.
Còn chưa đợi Lâm Dật đọc tin nhắn, Lương Nhược Hư đã gọi điện đến rồi.
“Em lấy số điện thoại của ông Lục từ chỗ ông nội đấy. Nhưng số điện thoại này, anh tốt nhất gọi cẩn thận một chút, nếu như không phải là việc gì vô cùng cấp bách thì đừng gọi điện thoại cho ông Lục. Em không ủng hộ anh gọi cuộc điện thoại này, thật sự là khác biệt về cấp bậc, anh chắc chắn hiểu rõ ý của em.”
“Anh hiểu, không nói nữa.”
Lâm Dật ngắt cuộc gọi, anh cũng không có bất cứ do dự nào, gọi ngay vào số điện thoại của Lục Bắc Thần.
Tút tút tút…
Tút tút tút…
“Xin chào, ai vậy?”
Điện thoại reo vài tiếng thì có người nghe máy.
Nhưng người nhận điện thoại là một người phụ nữ, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất hiền lành.
“Tôi là Lâm Dật, tìm ông Lục.”
“Cậu đợi một chút.”
Tầm nửa phút sau, đầu bên kia điện thoại vọng lại tiếng bước chân.
Tiếp sau đó, giọng nói của Lục Bắc Thần truyền tới.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn dùng tới 2kg quặng đó.”
“Quặng?”
Lục Bắc Thần cau mày hoài nghi, ngữ khí cũng trầm trọng hơn.
“Cậu muốn thứ đó để làm gì?”
Cũng giống lúc trước, Lâm Dật không che giấu chút nào, một lần nữa kể lại mọi chuyện xảy ra cho Lục Bắc Thần nghe.
“Tôi còn nghĩ là chuyện gì chứ!” Lục Bắc Thần nói tiếp: “Nhưng thằng nhóc đó có thân phận đặc biệt, tôi sẽ dặn dò người đi làm chuyện này, cậu yên tâm được rồi.”
“Tôi không hy vọng chính phủ xử lý việc này, tôi không muốn có bất cứ mạo hiểm nào.”
Tuy rằng Hội Yamaguchi-gumi chỉ là một tổ chức lưu manh, nhưng nếu tập hợp toàn bộ thế lực lại với nhau thì không yếu hơn nhà họ Lương.
Nếu không có chút tài cán thì bọn chúng cũng không thể nào trở thành tổ chức lớn nhất ở Nhật Bản.
Liên quan tới nguyên nhân này, tuyệt đối không thể nào đánh giá thấp thủ đoạn của bọn họ.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Dật không thể yên tâm chính là Eliza của công ty Hắc Kim cũng đang về phe Mitsui Yuzhi.
Sự tồn tại của cô ta càng không nói đạo lý hơn cả Mitsui Yuzhi.
Nếu như thật sự để chính phủ ra mặt sẽ càng làm lớn chuyện này.
Cho dù Mitsui Yuzhi không ra tay, Eliza cũng sẽ hành động.
Nếu như thế sẽ càng nguy hiểm hơn.
Vả lại chuyện này là do bản thân anh mà ra, vậy nên Lâm Dật không muốn mạo hiểm tạo nên bất cứ rủi ro nào.
Nếu thật sự có chuyện bất trắc, anh không cách nào tiếp nhận nỗi kết cục này.
“Nhưng cậu biết chuyện này có nghĩa là gì không?” Lục Bắc Thần nói.
“Tôi biết, vậy nên mới gọi cuộc điện thoại này cho ông.”
“Quặng có ý nghĩa vô cùng to lớn với việc nghiên cứu khoa học, tôi sẽ không đồng ý.”
“Tôi đang ở căn cứ huấn luyện của lữ đoàn Trung Vệ.” Lâm Dật nói.
“Vậy thì sao, cậu muốn nói cái gì?”
“Lưu Hồng, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều đang ở trong tay tôi, tính mạng của ba người bọn họ quan trọng hay là 2kg quặng sắt quan trọng.”
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
Mặc dù cách nhau qua điện thoại nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trên người Lục Bắc Thần.
Cả cuộc đời chinh chiến của lão già này chưa từng chịu nhượng bộ trước bất kỳ ai, vào lúc này đây, khí thế nghiêm nghị nghiền áp như hổ phóng xuất ra, cho dù không phải là mặt đối mặt nhưng người khác vẫn mãnh liệt cảm nhận được cái cảm giác áp lực cực lớn này!
“Vâng, ông có thể hiểu như thế.” Lâm Dật thấp giọng nói.
“Ha…”
Lục Bắc Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cậu thấy chiêu này có tác dụng với tôi, vậy tôi đã không xứng là người nắm quyền của lữ đoàn Trung Vệ rồi.”
“Tôi có thể đơn thân độc mã cướp lấy quặng từ trong tay của công ty Hắc Kim, như vậy tôi cũng có cách lấy lại nó một lần nữa.”
Hai đầu dây điện thoại lại chìm vào sự trầm mặc lâu dài.
Ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở.
Giữ nguyên hơn một phút, Lục Bắc Thần mới mở miệng nói:
“Đợi ở lữ đoàn Trung Vệ, bây giờ tôi kêu người đưa đến đó.”
“Cảm ơn ông Lục.”
….
Yến Kinh, khu nhà Công vụ của Bộ tham mưu.
Lục Bắc Thần tắt điện thoại di động, sau đó lại gọi điện thoại bàn cho người mang 2kg quặng đưa đến tay Lâm Dật.
Trước trước sau sau dùng hơn mười mấy phút mới bàn giao rõ ràng chuyện này.
Tiếp đó ông xách theo chiếc ấm trà màu tím sẫm, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế mây được người ta tặng.
Diện tích ngôi nhà của Lục Bắc Thần không nhỏ, hơn một trăm mét vuông, có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Dựa vào địa vị của ông ấy có tư cách ở chỗ lớn hơn, nhưng ông ấy không muốn.
Nhà chỉ có hai người ở, nếu ngôi nhà quá lớn sẽ hiện rõ sự cô đơn.
Giống với những người đã lớn tuổi, trong nhà của Lục Bắc Thần mang đậm hơi thở thời đại.
Đồ nội thất trong nhà đã sờn cũ, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, đứng ở đây sẽ có một cảm giác như xuyên không về thời Dân Quốc.
“Uống ít trà thôi, nhanh uống thuốc đi.”
Người nói là một bà lão có mái tóc bạc trắng đầu, mặc chiếc áo kẻ ô bình thường, một tay cầm khăn lau, một tay cầm hai viên thuốc đưa đến trước mặt của Lục Bắc Thần.
Tên của bà lão là Tống Ngọc Trân, là vợ của Lục Bắc Thần. Năm đó bà ấy cũng từng ở trong lữ đoàn Trung Vệ, chỉ là không giống như Lục Bắc Thần có công lao xuất sắc, vì hoàn cảnh gia đình nên bà ấy đã giải ngũ từ rất sớm rồi.
“Vẫn còn gần nửa ấm trà, tôi uống xong thì uống thuốc. Đây chính là Đại Hồng Bào trên cây mẹ ở núi Vũ Di, một năm chỉ sản xuất ra được có mấy ký, không thể lãng phí.”
“Vậy cũng đừng uống nữa, nước trà giải thuốc.” Tống Ngọc Trân nói tiếp:
“Ông đã hơn 70 tuổi rồi, còn nghĩ bản thân là thanh niên trẻ tuổi chắc? Không có việc gì tốt bằng việc nhanh chóng chữa khỏi bệnh.”
“Bà xem lại mình đi, thật là không có một chút ánh mắt nhìn nào, mấy viên thuốc đó có thể so sánh được với Đại Hồng Bào của tôi sao. Đợi chút sẽ uống.”
“Tôi không có ánh mắt nhìn đi chăng nữa cũng đã sinh cho ông một nam một nữ, bớt nói với tôi mấy lời vô dụng đó đi. Nhanh uống thuốc vào, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho cháu gái của ông đó.”
“Được được được, tôi uống ngay bây giờ.”
Lục Bắc Thần đặt ấm trà xuống, uống thuốc mà không tình nguyện chút nào. Sau đó ông ta quay trở lại chiếc ghế mây đan, tay đặt lên ấm trà, nhắm mắt nghe kinh kịch.
Tống Ngọc Trân vừa cầm khăn lau lên lau lớp bụi trên mặt bàn.
“Cuộc điện thoại tôi vừa nhận, người gọi điện đến nói cậu ta tên Lâm Dật?”
------
Dịch: MBMH Translate