Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1254 - Chương 1252. Trượng Phu Một Tay Chỉ Ngô Câu, Khí Phách Cao Hơn Tòa Lầu Trăm Thước(*)

Chương 1252. Trượng Phu Một Tay Chỉ Ngô Câu, Khí Phách Cao Hơn Tòa Lầu Trăm Thước(*)
Chương 1252. Trượng Phu Một Tay Chỉ Ngô Câu, Khí Phách Cao Hơn Tòa Lầu Trăm Thước(*)

(*)Là một câu thơ trong bài thơ “Vào kinh đô” của Lý Hồng Chương, trong câu thơ ý chỉ sự dũng cảm tự tin của người trượng phu quân tử, có khí phách ý chí hơn người

“Chính là thằng nhóc đó.” Lục Bắc Thần nhắm mắt dưỡng thần rồi nói một cách bình tĩnh.

“Cũng hai mươi năm trôi qua, bọn trẻ cũng đã trưởng thành cả rồi.” Tống Ngọc Trân cười nói:

“Thật không ngờ hai người bọn họ còn để lại một đứa con, lại còn xuất sắc được như vậy, đánh bậy đánh bạ mà cũng đến được lữ đoàn Trung Vệ đấy.”

“Khi tôi biết được chuyện này, cũng thật sự rất bất ngờ.”

“”Hung hăng liều lĩnh, cộng với tính cách bộc trực kia giống y đúc Lâm Cảnh Chiến, thật không khác nào từ một khuôn tạc ra vậy.”

“Thế còn về tướng mạo với khuôn mặt?” Tống Ngọc Trân nói tiếp: “Tôi có nghe Thục Nghi nhắc tới, hình như vẻ ngoài rất khá.”

“Đúng là như vậy, tính tình thì giống cha cậu ta, nhưng còn về tướng mạo thì cậu ta lại giống mẹ.”

Tống Ngọc Trân cầm lấy khung hình trên mặt bàn rồi dùng khăn lau đi lau lại.

Trong đó là hình chụp chung của bốn người.

Bà ấy cùng Lục Bắc Thần đứng ở giữa, đứng bên cạnh hai người họ là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh Lục Bắc Thần có dáng người khá cao, còn cao hơn ông ấy nửa cái đầu.

Khuôn mặt gầy rõ nét, hệt như điêu khắc mà ra, nhìn gần như hoàn mỹ, rõ ràng là dáng vẻ lịch sự phóng khoáng của một người thanh niên đẹp trai.

Có điều động tác của chàng trai đó lại tùy tiện hơn rất nhiều.

Bá vai Lục Bắc Thần, mở miệng cười ha ha.

Mà đôi năm nữ trẻ tuổi này chính là cha mẹ của Lâm Dật, Lâm Cảnh Chiến và Tần Ánh Nguyệt.

“Nếu giống như lời nói của ông thì chẳng phải rất tốt rồi sao.”

"Đâu chỉ mỗi ngoại hình bên ngoài thôi đâu, bây giờ tài năng sâu không thấy đáy của cậu ta cũng không thua kém gì với Lâm Cảnh Chiến khi xưa đâu."

“Đây không phải chuyện bình thường sao, trò giỏi hơn thầy, tất nhiên con trai cũng phải lợi hại hơn so với cha rồi.”

Tống Ngọc Trân lau sạch khung hình rồi lại đặt nó trở lại bàn gỗ.

Bà ấy nhìn Tần Ánh Nguyệt đầy dịu dàng, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

“Kỹ năng thêu thùa kia của tôi cũng là học được bản lĩnh đó từ cô ấy, cũng nhiều năm như vậy rồi không biết cô ấy đang ở đâu, tôi thực sự muốn biết được chuyện này.”

“Tôi nghe vợ chồng tiểu Lương nói, vài ngày trước đứa bé kia của tiểu Tần đã trở về Yến Kinh đấy, hơn nữa còn giúp đỡ Lâm Dật không ít chuyện.” Lục Bắc Thần mở miệng nói.

“Tôi nghe nói nó sống khá tốt, bà cũng đừng lo lắng nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Vậy là được rồi. Đứa nhỏ Ánh Nguyệt có cuộc sống tốt thì tôi cũng không cần lo lắng về chuyện đó nữa. Nếu không tôi sẽ đi tìm tên khốn Lâm Cảnh Chiến kia nói chuyện một phen.”

“Đúng rồi, vừa nãy cậu ấy gọi điện thoại cho ông là có chuyện gì sao, vừa mới gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ, hẳn là không thể gọi điện thoại đến nơi này của ông mới đúng chứ.”

“Không chừng là con nhóc Nhược Hư kia, nó mới có số điện thoại của tôi.”

“Có chuyện gì sao? Quan trọng như thế à? Cần phải trực tiếp thảo luận báo cáo với ông sao?” Tống Ngọc Trân bất ngờ nói.

“Mấy ngày trước, không phải cậu ta đã chuyển về 2kg khoáng thạch đó sao? Tổ chức bên kia của Đảo Quốc đã bắt đầu ra tay, bắt giữ bạn bè của cậu ta, cậu ta muốn cầm lấy những vật này đi cứu người đấy.”

“Thứ này không phải chuyện đùa đâu đấy, ông đưa cho cậu ta rồi sao?”

Bởi vì từng là thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, nên Tống Ngọc Trân biết rõ quặng Bass đối một quốc gia có tầm quan trọng như thế nào.

Đồ cũng đã được đưa đi, tất nhiên không thể lấy về để bị ăn chửi rồi.

“Không thế thì phải làm sao, tôi cũng không có cách nào để từ chối cậu ta.”

“Sao lại không có cách nào chứ?”

Nhớ lại nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, Lục Bắc Thần bật cười ha hả.

“Thằng nhóc kia nói cậu ta có bản lĩnh mang quặng trả về thì ắt sẽ có cách lấy được quặng trở lại, cậu ta cũng đã nói đến nước này rồi, tôi còn có thể không đồng ý được sao. Câu chuyện của Lâm Cảnh Chiến năm đó không phải cũng náo loạn đến như vậy sao.”

“Ông nghĩ rằng cậu ta sẽ đột nhập được vào trụ sở của lữ đoàn Trung Vệ sao?”

“Cậu ta sẽ không đột nhập vào đâu, cậu ta cũng không ngốc, sao lại tự mình tìm chết được chứ? Cậu ta chắc chắn sẽ sử dụng phương pháp khác.”

“Nhưng bất luận thế nào thì cậu ta cũng sẽ làm được thôi, nếu chuyện này làm dư luận xôn xao, tất nhiên Hoa Hạ sẽ không thể chấp nhận được cậu ta rồi, sau đó cũng giống như cha cậu ta, bỏ ra nước ngoài, chắc chắn tổn thất cũng rất lớn.”

“Cũng đúng, đáng tiếc lúc ấy Lâm Cảnh Chiến còn trẻ, không thì hiện tại cũng là một nhân vật có tầm rồi.”

“Ha ha… Nào chỉ đơn giản là một nhân vật có tầm, không khéo còn có thể lên trời hái trăng, xuống biển bắt ba ba ý chứ.” Lục Bắc Thần nở nụ cười, trong đầu hiện ra dáng vẻ hăng hái của Lâm Dật, cảm khái nói:

“Tuổi trẻ thật tốt, đúng là trượng phu một tay chỉ Ngô Câu, khí phách cao hơn tòa lầu trăm thước. Nhà họ Lâm có một đôi cao thủ như vậy tương lai sẽ có hi vọng lớn nha!”

Sau khi Lục Bắc Thần cúp điện thoại, Lâm Dật vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế ban đầu, yên lặng chờ đợi.

Bên trong Wechat có mấy tin nhắn hiện lên, tất cả đầu từ Lương Nhược Hư gửi đến.

Sau khi trả lời lại một câu đơn giản, anh lập tức thả di động lại vào túi.

Việc tiếp theo có thể làm chính là chờ đợi.

Bên cạnh mép cửa sổ, ánh mắt ba người Lưu Hồng nhìn vào trên người Lâm Dật, cảm giác trong người có chút khó chịu.

“Lưu lão đại, anh đang nghĩ gì mà trông mặt mày ủ rũ vậy?” Khưu Vũ Lạc hỏi.

“Tôi không giúp được chuyện này của cậu ta, cũng không biết tên nhóc này có ghi hận tôi không nữa.”

“Lâm Dật không phải người như vậy đâu.” Khưu Vũ Lạc nói tiếp: “Trong lòng cậu ta phân biệt rõ ràng tình cảm của mọi người và chuyện này, cậu ta sẽ không làm chuyện ra gì hỗn loạn đâu.”

“Nhưng cơ bản chuyện này không có cách nào giải quyết được, ý tưởng của cậu ấy có thể sẽ rơi vào ngõ cụt mất.” Lưu Hồng thở dài nói: “Tôi thật sự sợ cậu ta sẽ nghĩ quẩn rồi làm ra việc ngu xuẩn gì đó.”

“Vậy chúng ta cũng đừng chỉ xem náo nhiệt không, đến khuyên nhủ cậu ta đi, sau đó lại nghĩ biện pháp khác xem sao.” Ninh Triệt nói tiếp:

“Cậu ta là người coi trọng tình nghĩa, muốn để cậu ta từ bỏ chuyện này, chắc chắn là không thể nào.”

“Đừng xuống đó, để cậu ta bình tĩnh đã.” Lưu Hồng nói tiếp:

“Đối với kiểu người biết rõ mọi đạo lý làm người như cậu ta thì ai khuyên cũng đều vô dụng thôi, cho cậu ta chút thời gian, chính mình suy nghĩ cho thật kỹ.”

Ninh Triệt cong môi: “Được rồi.”

Cả ba người không ai rời đi cả, họ cứ đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm Lâm Dật, cho đến khi…

“Hả? Tình huống bên ngoài sao rồi, sao xe của tổng tham mưu lại đến đây?”

“Người vừa xuống xe hình như là muốn đưa cho Lâm Dật thứ gì đó.” Khưu Vũ Lạc nói.

Lúc này cả ba người họ đều bất ngờ liếc nhau một cái, nhìn thấy sự bất ngờ trong ánh mắt của đối phương.

Đúng lúc này, xe của tổng tham mưu tiến vào, hơn nữa còn đưa đến cho Lâm Dật một vật!

Không thể nghi ngờ gì nữa, khẳng định là quặng!

“Tên nhóc này có chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả người của tổng tham mưu cũng đến tận nơi giao đồ vật cho cậu ta à?”

Cả Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều ngốc ra tại chỗ.

Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra được sao?

Lưu Hồng trầm mặc hồi lâu: “Hai người các cô chuẩn bị chút đi, sắp tới đi Đảo Quốc một chuyến, đừng để cho cậu ta biết.”

Cầm đồ vật trên tay, Lâm Dật cũng không ở lại lữ đoàn Trung Vệ quá lâu, lập tức đi ra bên ngoài bắt taxi đến sân bay, sau đó trực tiếp bay đến Đảo Quốc.

Hơn mười hai giờ đêm gần rạng sáng, Lâm Dật gọi vào số di động của Lương Kim Minh.

Nhưng lần này người nghe điện lại không phải Shoko Nakajima, mà lại là Kenji Takayama.

“Anh Lâm.”

“Quặng đang ở trong tay tôi, anh đang ở đâu?”

“Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Hy vọng anh không gạt tôi.”

“Anh cảm thấy tôi còn có tâm tư lãng phí thời gian trên người mấy anh sao?”

“Chúng tôi đang ở khách sạn Takashimaya ở công viên Yoyogi, sau khi anh tới, chúng tôi sẽ phái người đến đưa anh đi vào.”

“Được!”

Đáp lại một tiếng, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó đến công ty cho thuê xe gần sân bay thuê lấy một chiếc xe, rồi lái về phía khách sạn Takashimaya!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1252.
Bình Luận (0)
Comment