Nằm trong nhóm các thành phố lớn nhất Châu Á, sự hào hoa nhộn nhịp của Tokyo gần như vượt qua cả Trung Hải.
Dù là lúc gần rạng sáng, trên đường vẫn đông đúc như biển người, xe cộ qua lại tấp nập như nước.
Lúc này là thời điểm mọi người ai ai cũng vội vàng về nhà. Dựa theo địa chỉ của Takayama Kenji cho mình, Lâm Dật lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến khách sạn Takashimaya nằm gần công viên Yoyoki.
Khách sạn Takashimaya là một khách sạn du lịch theo chủ đề, nằm ở vùng ngoại ô của Tokyo, chỉ cao có bốn tầng cũng không tính là phồn hoa.
Nhưng từ bên ngoài nhìn vào nó lại cho người ta một cảm giác rất tinh xảo.
Chỉ là bây giờ, không khí chung quanh khách sạn tràn ngập sự âm u. Trước cửa khách sạn có hơn mười chiếc xe đang đậu, còn có bốn người mặc âu phục màu đen giống như một bức tượng lẳng lặng đứng ở cửa không nhúc nhích chút nào.
Lâm Dật đỗ xe xong, nhìn tình hình xung quanh khách sạn, anh không có gì bất ngờ. Khách sạn này rất có thể là sản nghiệp của Mitsui Yuzhi, vì giao dịch ngày hôm nay nên đã đóng cửa không tiếp khách chỉ chờ mình anh tới. Tắt máy xe, Lâm Dật mang theo một cái hộp màu đen xuống xe, thẳng bước đi về phía cửa lớn của khách sạn.
Nhưng đúng lúc đi đến cửa lớn, hai người mặc đồ đen ngăn Lâm Dật lại.
“Ngài Lâm, chúng tôi cần kiểm tra lục soát người anh.”
Lâm Dật không nói lời nào, chỉ nở nụ cười, sau đó lập tức dang hai cánh tay của mình ra, sắc mặt vẫn vô cùng bình thản.
Hai tên thuộc hạ kia lục soát khắp người Lâm Dật, xác định không có bất kỳ vật gì nguy hiểm mới làm một động tác mời.
“Ngài Lâm, mời theo tôi.”
Lâm Dật không nói chuyện, trực tiếp đi theo, cũng vào thang máy đi thẳng đến tầng bốn.
Ra cửa tháng máy, đập vào mắt của anh là một cánh cửa gỗ nặng nề cao hơn ba mét, phía trên là hình hoa văn từ thời cổ được vẽ nổi trên bề mặt, ngay cả chốt cửa cũng được mạ vàng.
Ngay trước cửa chính còn có hai người đứng canh, đều mặc tây trang màu đen, còn có thể nhìn thấy hình xăm ở trên cổ.
Nhìn thấy Lâm Dật tới, cửa lớn được mở ra ngay lập tức. Bên trong cửa chính là một phòng tiệc rượu nhỏ. Những đồ vật bài trí bên trong đều đã bị mang đi, lộ rõ vẻ trống trải. Tại hai bên sảnh của yến hội có hai hàng người đứng thẳng tắp, trang phục ăn mặc đều như nhau, cẩn thận tỉ mỉ đứng ở đó y như cảnh tượng trong phim, trông vô cùng khí thế. Thời điểm này cửa lớn sau lưng Lâm Dật đã được đóng lại. Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên truyền đến từ phía trước cách đó không xa.
“Ngài Lâm, nghĩ kỹ lại thì đã ba năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Rất nhanh, Mitsui Yuzhi từ phía sau màn đi ra, Takayama Kenji đứng ở bên cạnh ông ta, Nakajima Shoko cùng Eliza đi theo phía sau. Lại một lần nữa đối mặt với Lâm Dật, biểu cảm của Nakajima Shoko vẫn bình thường bình tĩnh như cũ.
Thậm chí còn mỉm cười gật đầu, nhưng ở trong mắt Lâm Dật trông lại như là đang khiêu khích.
“Vì gặp tôi mà cố tình dàn trận như này à?” Lâm Dật nở nụ cười: “Bày trận cũng hơi nhỏ rồi đấy.”
“Không còn cách nào khác, tôi hiểu quá rõ điểm lợi hại của cậu, cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy, mong ngài Lâm thứ lỗi.” Mitsui Yuzhi cười, nói tiếp: “Nhưng lòng can đảm của cậu thật sự làm cho tôi phải kính nể, một mình một người, đơn thân độc mã mà dám bước vào trong này khiến Mitsui Yuzhi tôi đây thật sự khâm phục không thôi.”
“Có dẫn hay không dẫn theo người thì có gì khác nhau.” Lâm Dật nói tiếp: “Cho dù toàn bộ thủ hạ của ông cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi.”
“Cái này thì tôi biết, bọn họ quả thật không bằng cậu, nhưng tổ chức Yamaguchi của chúng tôi có thể đứng vững nhiều năm như vậy cũng không chỉ đơn giản như suy nghĩ của cậu vậy đâu.”
“Ông dám giết tôi sao?” Lâm Dật cười nói: “Nếu ông có lá gan đó hẳn là đã sớm ra tay từ lâu rồi, cho nên tôi cũng không muốn nói nhảm nữa.”
Nói xong Lâm Dật mở rương ra, lấy quặng Bass bên trong ra trước mặt Mitsui Yuzhi.
“Đồ đã ở đây, anh em của tôi ở đâu?” Lâm Dật nói tiếp: “Trước đó tôi đã nói rồi, nếu như ông dám động vào cậu ta, tôi sẽ giết cả nhà ông, tôi nói được thì làm được.”
“Ngài Lâm, đừng có nói những lời nóng giận như vậy, chúng ta giao dịch lần này là đôi bên cùng có lợi, tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó.”
Mitsui Yuzhi làm động tác ra hiệu, Takayama Kenji ngầm hiểu, gọi người dẫn Lương Kim Minh ra ngoài. Tình hình của Lương Kim Minh vẫn tốt, chỉ là bị trói ở tay, ngoài ra thì không có bất kỳ chỗ nào khó chịu.
“Anh Lâm!” Lương Kim Minh vội vàng nói.
“Bọn họ không làm gì cậu chứ?”
“Không có.”
Lâm Dật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Mitsui Yuzhi.
“Bắt đầu đi.”
Takayama Kenji dẫn theo Lương Kim Minh đi tới trước mặt Lâm Dật.
Lâm Dật nắm lấy một tay của Lương Kim Minh, Takayama Kenji nắm một nửa cái hộp, sau đó cả hai người cùng buông tay kia ra, hoàn thành giao dịch. Lâm Dật lấy dao phẫu thuật, cắt dây thừng trên tay Lương Kim Minh, sau đó hai người rời khỏi phòng tiệc dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
“Ngài Mitsui, đồ vật các người cần đã tới, có phải là ông nên đưa gen gốc cho tôi rồi hay không?” Eliza nói.
“Đó là chuyện đương nhiên, đây là giao dịch giữa chúng ta mà.”
Lúc này Takayama Kenji lấy ra một cái hộp đen khác đã được chuẩn bị sẵn từ trước, giao cho Eliza. Sau khi kiểm tra phát hiện không có vấn đề gì, nói: “Nếu lô hàng này không có vấn đề gì chúng ta có khả năng sẽ tiếp tục hợp tác.”
“Tốt nhất là như vậy, tôi cũng mong muốn đạt được thỏa thuận chiến lược lâu dài với công ty Hắc Kim.”
“Được.”
Tùy ý đáp lại một tiếng, Eliza xách theo vali đen vội vàng rời đi, không có bất kỳ sự lưu luyến nào.
“Thủ lĩnh, chúng ta cứ bỏ qua cho Lâm Dật như vậy sao?” Takayama Kenji nói.
“Quan hệ giữa chúng ta và cậu ta đã tan vỡ, muốn tìm cậu ta hợp tác là chuyện đã không còn khả năng rồi.” Mitsui Yuzhi nói tiếp: “Trung Quốc có câu “thà làm ngọc nát chứ không cần ngói lành”, hiện tại quan hệ của cậu ta với gia tộc Mitsui rất mật thiết, nói không chừng một ngày nào đó có thể đứng ở phía đối đầu Mitsui, cho nên không cần thiết giữ lại cậu ta nữa, phái người đi theo Eliza, nếu như có điều kiện thì hãy giúp cô ta một tay.”
“Giúp cô ta sao?” Sắc mặt của Takayama Kenji ngưng đọng: “Ý của ngài là Eliza muốn giết chết cậu ta?”
“Rất có khả năng này.” Mitsui Yuzhi nói tiếp: “Mấy ngày nay, chúng ta đã gặp mặt nhau vài lần, tôi có thể nhìn ra cô ta vô cùng thù hận Lâm Dật, hiện tại có cơ hội tôi nghĩ cô ta sẽ không muốn bỏ qua đâu.”
Vẻ mặt Takayama Kenji bình tĩnh, trầm tư vài giây sau đó nói: “Eliza thông minh biết mình không phải là đối thủ của Lâm Dật mà còn dám đi đối phó với cậu ta, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước, nhưng nếu Lâm Dật chết thật rồi, bên phía Trung Quốc có thể đổ chuyện này lên đầu chúng ta không?”
Takayama Kenji cũng biết mình ở đây không thể làm gì Lâm Dật.
Nguyên nhân chủ yếu là thân phận của anh ở Trung Quốc rất hiển hách. Nếu như động vào anh, vậy thì ông ta ở bên này sẽ gặp khó khăn rất lớn. Nhưng nếu bị Eliza giết, tội danh này sẽ rơi vào đầu cô ta.
“Tôi chỉ có thể cam đoan không giết cậu ta ở đây, chẳng lẽ đi nơi khác gặp kẻ thù khác còn muốn tôi phải đảm bảo cho cậu ta sao?” Mitsui Yuzhi lạnh giọng nói: “Làm theo lời tôi bảo là được.”
“Vâng thưa thủ lĩnh! Tôi sẽ dẫn người đuổi theo bọn họ!”
------
Dịch: MBMH Translate