Lúc này, Lâm Dật và Lương Kim Minh cũng quay trở lại xe.
“Xin lỗi anh Lâm, tôi không giúp được gì cho anh, tôi còn bị con đàn bà Nakajima Shoko kia lừa gạt! Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tìm cách giết chết ả ta!” Lương Kim Minh nói.
“Thật ra chuyện này không liên quan đến cậu lắm đâu, trong đó còn có những chuyện khác mà cậu không biết. Thật ra bọn họ đều nhắm vào tôi, chính tôi đã liên lụy đến cậu, là tôi có lỗi với cậu.”
“Được rồi, hai người chúng ta cũng đừng nói những lời vớ vẩn đó nữa.” Lương Kim Minh nói tiếp:
“Nhưng đám người kia cũng thật sự rất đáng sợ, tôi đã lớn đến thế này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một trận chém giết lớn như vậy, suýt chút nữa dọa tôi sợ đến mức muốn tè ra cả quần.”
“Khả năng giữ vững bình tĩnh của cậu cũng đã rất khá rồi.” Lâm Dật nói tiếp: “Thật sự thì cậu đã hơn người bình thường gấp mấy lần rồi.”
“Dù sao nhà họ Lương chúng tôi cũng là một gia tộc lớn, cũng gặp qua không ít chuyện quấy rối nên bình tĩnh hơn những người bình thường chút ít. Nhưng mẹ nó, thật sự rất đáng sợ đấy.”
Lâm Dật cười ha hả một tiếng: “Đi thôi, đợi khi chúng ta về đến Trung Hải, tôi sẽ tìm một chỗ đón gió tẩy trần cho cậu.”
“Được đấy!” Lương Kim Minh như trút được gánh nặng mở miệng nói tiếp: “Từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn luôn cảm thấy bồn chồn, cảm giác xương cốt như muốn rỉ sét hết cả rồi.”
Hai người vừa nói vừa cười lái xe đi về phía sân bay.
Suy nghĩ của Lâm Dật rất đơn giản, trước tiên đưa Lương Kim Minh lên máy bay, đó là nơi an toàn nhất.
Sau đó tự mình đi giải quyết những việc khác.
Bị bọn họ gài bẫy ở sau lưng, Lâm Dật thật lòng không thể nào nhịn được chuyện này!
Nghĩ đến đây, Lâm Dật tăng nhanh tốc độ của xe, chuẩn bị đưa Lương Kim Minh đến sân bay nhanh một chút, sau đó đi làm việc riêng của mình.
Mitsui Yuzhi không giống với lữ đoàn Trung Vệ.
Để đuổi kịp và vượt qua gia tộc Mitsui trong thời gian ngắn thì không thể thiếu đi quặng Bass này.
Bây giờ đã được như ý nguyện, đây chắc chắn sẽ là chuyện đầu tiên có thể lợi dụng được.
Nếu động tác còn chậm chạp thêm nữa, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Nhưng vào ngay lúc này, Lâm Dật phát hiện có một chiếc xe Benz vẫn luôn bám theo phía sau mình.
Cũng không phải trùng hợp, càng giống như đang theo dõi hơn!
“Anh Lâm, anh đang nhìn gì vậy?”
“Đang có người theo đuôi ở phía sau.” Lâm Dật nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nói.
“Chết tiệt.”
Lương Kim Minh vốn đang ngồi trong tư thế nửa nằm liệt trên ghế, bịch một tiếng lập tức ngồi bật dậy.
“Thật hay đùa thế, sao cứ như đang đóng phim hành động vậy?”
Lâm Dật bật cười ha ha: “Trong cuộc sống hiện thực không phải có nhiều chuyện vô lý hơn cả đóng phim sao.”
“Anh Lâm đừng nói giỡn nữa, người ta cũng đã đuổi tới nơi rồi, sao tôi cảm thấy họ giống như muốn giết người bịt đầu mối vậy.”
“Đúng đấy…”
Lâm Dật do dự trong chốc lát: “Mặc dù tôi không muốn nói ra nhưng mục đích chủ yếu cũng không khác nhau là bao.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Hai người chúng ta sẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao?”
“Đừng lo lắng.” Lâm Dật nói tiếp: “Có tôi ở đây, không chết được đâu.”
Sau khi an ủi Lương Kim Minh, Lâm Dật cũng không nói gì thêm nữa, tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, mắt không rời khỏi chiếc xe Benz ở phía sau.
Nhưng Lâm Dật cũng không làm ra bất kỳ hành động nào, vì anh đã nhìn thấy còn có một chiếc Honda Accord vẫn luôn bám sát phía sau chiếc xe Benz kia.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Chiếc xe Benz ở phía sau chính là người của Mitsui Yuzhi, nhưng còn chiếc Accord đó sẽ là của ai?
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Ầm ầm ầm…
Trong khi Lâm Dật đang suy nghĩ những điều này, tiếng xe gầm rú cực lớn vang lên.
Chiếc xe Benz ở phía sau bất thình lình tăng tốc, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai xe.
Lâm Dật cũng không chịu thua dồn sức giẫm ga.
Mặc dù có kỹ thuật lái xe cao siêu nhưng có câu nói không bột đố gột nên hồ.
Dù kỹ thuật của Lâm Dật có tốt đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ với một chiếc xe Civic thuê so với chiếc Benz hơn một triệu cấp S thì chắc chắn không thể so sánh được.
Không lâu sau, chiếc Benz đang ở phía sau đã vọt lên trước xe của Lâm Dật.
Trong khoảnh khắc lướt ngang qua đó, bất ngờ Lâm Dật nhìn thấy được người đang lái xe vậy mà lại là Eliza!
Lúc này đây, Lâm Dật cuối cùng đã hiểu được!
Eliza đến đây để báo thù!
Sau khi chiếc xe Benz vượt lên phía trước đã thả chậm tốc độ, muốn ép xe của Lâm Dật phải dừng lại.
Mà Lâm Dật cũng không phản kháng lại, cũng từ từ giảm tốc độ xe.
“Đợi chút nữa tôi xuống xe thì cậu đừng xuống cùng tôi, trèo từ bên đó qua chỗ tôi ngồi, sau đó lái xe rời khỏi đây.” Lâm Dật thấp giọng nói.
“Khốn kiếp, anh nói vậy là có ý gì?” Lương Kim Minh nói: “Tôi không đi.”
“Chuyện này không cần phải tranh cãi dài dòng, hãy làm theo lời tôi nói, sau khi tôi xuống xe cậu phải lái xe đến sân bay, đợi tôi trên máy bay.”
Nói xong, Lâm Dật dừng xe.
Cùng lúc đó, Eliza ở phía trước cũng dừng xe lại, mở cửa ra bước xuống xe.
Lâm Dật cởi dây an toàn, lại dặn dò:
“Mau qua đây, lái xe đi nhanh!”
Không để cho Lương Kim Minh có cơ hội nói chuyện, Lâm Dật đã bước xuống xe và đứng đối mặt với Eliza.
“Không ngờ cô lại cố chấp đến thế, giao dịch cũng đã hoàn thành xong rồi vậy mà vẫn đuổi theo đến tận đây.”
“Trong nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên khiến tôi phải chịu thiệt.” Eliza nói tiếp:
“Vào lúc hành động của Jimmy thất bại, đồ cũng đã bị anh cướp đi mất.”
Lâm Dật khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói:
“Chuyện này thật sự có liên quan đến tôi, nhưng nếu tôi nói rằng đồ không phải do tôi lấy thì cô có tin không?”
“Tôi không tin.”
Eliza bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không tin anh sẽ bỏ qua cơ hội lần đó.”
“Vì 2kg quặng đó của cô vốn dĩ thuộc về người Hoa Hạ, là người của các cô đã giết chết hai thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, cho nên chúng tôi mới trả thù, đuổi tới đây cũng chỉ vì 2kg quặng này.”
“Anh là người của lữ đoàn Trung Vệ!”
Biết được thân phận của Lâm Dật, Eliza trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lâm Dật mỉm cười nói: “Trước tiên xin tự giới thiệu một chút, tổ trưởng tổ 1 thuộc lữ đoàn Trung Vệ, Lâm Dật.”
“Thân phận của anh thật sự khiến người khác phải kinh ngạc đấy, anh không sợ tôi sẽ để lộ thân phận của anh ra bên ngoài à?”
“Không sợ, vì hôm nay cô sẽ phải chết ở đây.” Lâm Dật nói.
“Anh chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Eliza sờ phía sau lưng mình, móc ra một khẩu súng chĩa vào người Lâm Dật.
“Tôi biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng nếu tôi không có bất kỳ sự chuẩn bị nào sao có thể đuổi theo anh đến tận đây được chứ.”
Đôi mắt của Lâm Dật híp lại, vẻ mặt cũng dần trở nên thận trọng hơn.
Eliza không dẫn theo người tới đây hỗ trợ, mà mang theo súng đến.
Bầu không khí ở trên đường cao tốc hết sức nặng nề và căng thẳng.
Ánh mắt của Lâm Dật nhìn chăm chú vào tay của Eliza.
Anh bắt buộc phải làm ra phản ứng trước khi cô ta bóp cò súng, nếu không thì lấy cơ thể phàm trần này sẽ không thể chống đỡ được viên đạn.
“Đi mau!” Lâm Dật nói với Lương Kim Minh đang ở trên xe.
Lúc này, Lương Kim Minh đã leo qua vị trí ghế lái.
Hai tay nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt tái xanh, căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả lời nói cũng lắp bắp.
“Tôi, tôi không đi! Tôi không thể bỏ lại anh!”
“Mẹ nó, cậu không sợ chết à!”
“Sợ chết! Nhưng anh là anh em của tôi!”
Lương Kim Minh lo lắng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang ở trên tay của Eliza, hình ảnh như vậy, đối với anh ta mà nói cũng là một loại chấn động không hề nhẹ.
“Lương tâm của tôi không cho phép tôi bỏ anh lại!”
Lâm Dật mỉm cười.
“Ngu ngốc!”
Bằng!
Alisha