Bằng!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Tiếng vang khiến Lâm Dật cùng Lương Kim Minh đều cảm giác được sự chấn động của sự cố xảy ra!
Nhưng đến lúc họ nhìn về phía Eliza lần nữa thì phát hiện trên trán của cô ta đã xuất hiện một lỗ máu đỏ!
Mà thân thể của cô ta cũng trực tiếp nghiêng người ngã về phía sau!
Lâm Dật đột nhiên quay đầu, thình lình phát hiện, từ chiếc xe Accord ở phía sau nhô ra một cái đầu, mà ở trên tai xe còn để lộ một khẩu súng màu đen.
“Là các cô?”
Lâm Dật trợn trừng mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì người lái xe lại là Khưu Vũ Lạc, còn người nổ súng là Ninh Triệt!
Tại sao hai người các cô lại tới đây?
Giải quyết xong Eliza, Khưu Vũ Lạc xe lái tới đây, Lương Kim Minh cũng
nhìn thấy rõ hai người.
Anh ta cũng bị dọa cho giật nảy.
“Lâm, anh Lâm. Các cô ấy không phải là người từng tắm suối nước nóng với chúng ta sao!”
“Đúng vậy, chắc là cậu vẫn chưa quên họ chứ.”
Thân thể Lương Kim Minh run cầm cập, họ rõ ràng là hai cô gái xinh đẹp cao ráo, eo thon, thế mà dám cầm súng giết người?
Mẹ nó! Rốt cuộc đây là chuyện thần tiên trái ngược gì chứ?
Lúc này, hai người mới lái xe đến bên cạnh Lâm Dật.
“Thế nào, được tính như kịp thời gian chứ?” Ninh Triệt mở cửa xe, cười nói.
“Tôi rất hiếu kì, làm thế nào mà các cô lại tới đây?”
“Sau khi anh rời đi, lão đại bảo chúng tôi toàn lực giúp đỡ anh, sau đó hai chúng tôi được cử tới đây luôn.” Ninh Triệt vén tóc nói:
“Sau đó lấy danh nghĩa quan chức có được sự hợp tác với quan chức của Đảo Quốc, chúng tôi lấy được hình ảnh từ máy giám sát ở sân bay, tìm tới công ty nơi mà anh thuê xe, dựa theo định vị theo dõi trên xe tìm được đến nơi này.”
“Quá đỉnh.”
“Đừng đánh giá thấp lữ đoàn Trung Vệ, còn có rất nhiều công nghệ đen mà anh không tưởng tới được đâu.”
“Quá đỉnh quá đỉnh, là tôi xem nhẹ các cô rồi.”
“Được rồi, đừng nói những cái này nữa, những việc còn lại anh đã sắp xếp như thế nào rồi?” Khưu Vũ Lạc hỏi.
“Trước tiên cần hộ tống người anh em của tôi ra sân bay đã, sau đó lại đi xử lý những chuyện khác.”
“Được, đi thôi.”
Ninh Triệt nhìn xung quanh một chút rồi nói:
“Từ giờ trở đi, mọi hành động của chúng ta đều rất nguy hiểm, nên chuẩn bị một chút, để phòng ngừa xảy ra sai sót nào.”
“Chuẩn bị?”
Ninh Triệt quay lại phía sau thùng xe, lấy ra mấy bộ áo chống đạn: “Trước hết cứ mặc cái áo này đã, lúc bị người cầm súng chĩa vào cũng có thể che chắn phần nào.”
Ngoại trừ áo chống đạn ra, Ninh Triệt còn lấy ra ba cây đao thời Đường.
“Thứ này anh đã dùng quen chưa?” Ninh Triệt hỏi:
“Ở trình độ của anh, chắc dùng nó giống như cắt bắp cải nhỉ?”
“Tôi thật sự chưa từng dùng qua, thử chút cũng không sao.”
“Vậy anh cầm đi.”
“Tôi muốn biết các cô lấy mấy thứ này ở đâu ra?”
“Đại sứ quán hỗ trợ đã chuẩn bị, chúng tôi xuống máy bay đi qua đó cầm theo. Nếu không trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi cũng không có khả năng chạy tới nơi này kịp thời được.”
“Các cô thật đúng là lấy toàn dân làm lính, trận pháp thật không nhỏ đâu.”
“Anh cho rằng uy danh của ông Lục tại Trung Quốc chỉ để bày vẽ cho đẹp sao, ông ấy ra mệnh lệnh xuống, có ai dám không phối hợp?”
“Lão già kia thực sự quá đỉnh.”
Ngoài con dao ra, Ninh Triệt còn chuẩn bị sẵn ba khẩu súng, chuẩn bị phòng thân vào thời khắc mấu chốt nhất, nguy cấp nhất.
Nhìn thấy ba người họ đang loay hoay đồ vật trong tay, Lương Kim Minh nuốt ngụm nước miếng.
Rốt cuộc ba người này đang làm cái gì vậy?
Vừa là súng, vừa là dao, đây là chuyện mà một xã hội hòa bình nên làm sao?
“Đi thôi, lên xe, đi ra sân bay trước, tôi phải hộ tống anh đến sân bay.”
Vì để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn, sự an toàn của Lương Kim Minh là quan trọng nhất với Lâm Dật.
Cho nên anh muốn đích thân đưa anh ta ra sân bay.
Mà hai người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng không có kế hoạch hành động cụ thể phía sau.
Tiếp theo làm thế nào, tất cả đều dựa vào Lâm Dật, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo anh.
Vì lý do an toàn, bốn người lái chiếc xe Accord đến từ đại sứ quán, mà sắc mặt Lương Kim Minh cũng không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào.
“Có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ như rất khẩn trương thì phải?” Ninh Triệt cười nói:
“Dù sao cũng là đại thiếu gia nhà họ Lương, dáng vẻ của cậu như thế này coi như mất hết mặt mũi rồi.”
“Chủ yếu do mọi người vừa có dao vừa có súng, có ai đã từng thấy tình hình như vậy chưa?” Lương Kim Minh chỉ vào thi thể của Eliza cách đó không xa mà nói:
“Mà cô lại còn dùng súng bắn chết người nữa, tôi chính là cái tên phú nhị đại ngu ngốc chỉ biết ăn rồi chờ chết, chưa bao giờ gặp qua hiện trường như vậy đâu.”
“Dù sao cậu cũng là người bước ra từ xã hội giới thượng lưu, cậu cũng nên hiểu rằng tất cả mọi người đều không sạch sẽ.”
Ninh Triệt vén tóc lên, buộc tóc thành đuôi ngựa: “Còn chúng tôi chính là người chuyên môn làm những chuyện này, đừng ngạc nhiên.”
Lương Kim Minh đương nhiên biết rằng xã hội này không có chút sạch sẽ nào, nhưng giết người phóng hỏa đã lên đến một tầng cao khác, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh này nên khó mà tiếp nhận cũng là chuyện bình thường.
“Nhưng các cô đều là đại tiểu thư danh giá bản thân có giá trị cả vạn tỷ, mặc dù không bằng tôi và anh Lâm, các cô tại Trung Quốc cũng coi là nổi tiếng giàu có, hơn nữa còn là phụ nữ, làm loại chuyện chém chém giết giết này làm cái gì chứ?”
“Hỏi anh Lâm một chút thì biết, anh ta còn ưu tú hơn chúng tôi nhiều.”
Ninh Triệt vừa cười vừa nói.
“Bởi vì sau khi anh ta tạo được danh tiếng trong giới giang hồ, còn có thể diễn xuất tốt hơn chúng tôi đấy. Đây là suy nghĩ chân thật nhất của tôi.”
“Hả...”
Lương Kim Minh ngừng lại một chút: “Anh Lâm thích đóng giả như không biết gì, cái này tôi có thể hiểu được, nhưng hai người các cô thì tôi thật sự...”
“Khốn kiếp, đây là lời nói hổ báo gì vậy hả!”
Ninh Triệt một vỗ một phát vào đầu của Lương Kim Minh: “Lão nương nghe không lọt tai tí nào. Mẹ nó! Bọn con nhà giàu các anh thật không biết giới hạn.”
“Đây đã là gì đâu!” Lương Kim Minh nói tiếp:
“Chờ sang năm khi triển lãm du thuyền tại đảo Á Loan bắt đầu, tôi sẽ dẫn mọi người đi, để mọi người mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là càng không có giới hạn.”
“Du thuyền triển lãm tại đảo Á Loan?” Hai mắt Ninh Triệt tỏa sáng: “Nơi này rất sôi động đúng không, chúng tôi quyết định xong rồi, sang năm cùng nhau đi.”
“Chính xác!”
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Rầm rầm rầm...
Ngay lúc Lâm Dật hoàn tất chuẩn bị, lúc dự định lái xe đi ra sân bay lại nghe được từng đợt tiếng động cơ khác vang lên.
Nhưng lần này không giống như vừa rồi, lỗ tai Lâm Dật giật giật, cẩn thận nghe một hồi lâu, cảm giác ít nhất cũng phải có mấy chiếc xe.
Trong đầu Lâm Dật và ba người bọn họ đều dần trở nên căng thẳng, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Ba người nắm chặt con dao trên tay, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng.
Sau đó mọi người thấy ánh đèn chói mắt chiếu về hướng người mình.
Ngay sau đó, bốn chiếc ô tô có hình dạng khác nhau vây quanh bọn họ, sau đó có mười mấy người liên tục xuống xe, trên tay đều cầm vũ khí, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.
Mà dẫn đầu nhóm người này chính là Takashima Kenji.
Lúc này anh ta cầm một cây kiếm dài kiểu Nhật, anh ta cũng đã nhìn thấy thi thể Eliza cách đó không xa.
Trong lòng anh ta lập tức dâng lên một cơn sóng dữ dội, anh ta chỉ là đến muộn một lúc, không nghĩ tới cô ta đã bị giải quyết rồi!
Khả năng chuyện này không dễ giải quyết rồi đây!
Nhưng đến lúc này, bản thân anh ta đã không có đường lui nữa rồi!
Ánh mắt Lâm Dật nhìn thẳng phía trước, sau đó chậm rãi cởi dây an toàn, quay lại nói với Lương Kim Minh:
“Cậu trốn trong xe, ba người chúng tôi xuống xe xem một chút.”
“Anh Lâm không cần lo lắng, chuyện này không cần anh căn dặn, tôi cũng trốn xong rồi.” Lương Kim Minh trốn vào khe trống ở hàng ghế sau, nói.
“Fuck!”
------
Dịch: MBMH Translate