"Nếu không có tình cảm, thì cũng không mất gì cả." Lâm Dật lên tiếng khuyên nhủ:
"Chị bây giờ vẫn còn trẻ, hơn nữa công việc cũng tốt, nếu bắt đầu một mối quan hệ yêu đương thì chị vẫn còn có lợi thế cho mình."
"Đây không phải là vì chị vẫn chưa gặp được người thích hợp sao?" Vương Oánh đưa tay nâng cái má, cười tủm tỉm nói:
"Nếu như cậu trên phương diện này cũng có suy nghĩ, thì chị đây cũng có thể cân nhắc cậu một chút."
"Đều nói thà phá mười ngôi miếu cũng không nên hủy một cuộc hôn nhân, em đây không thể làm việc đó được đâu."
"Thôi đi, cho cậu cơ hội mà cậu lại không biết quý trọng." Vương Oánh cười nói, sau đó gắp một miếng tôm đưa tới trên đĩa của Lâm Dật, "Nếm thử con tôm này đi, chị trước đó đã ăn qua một lần rồi, mùi vị khá được."
Lâm Dật gật đầu, "Cảm ơn chị Oánh."
Một bữa cơm, hai người nói chuyện rất nhiều.
Cũng làm cho Lâm Dật có thêm nhận thức mới về Vương Oánh.
Chẳng trách lại gần gũi với mình như vậy, hóa ra là hôn nhân đã đi đến cuối con đường.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật đưa Vương Oánh trở về.
"Lái xe chắc rất mệt, nếu không tối nay cậu ở lại đây đi." Vương Oánh lên tiếng đề nghị.
"Vẫn là chia tay tại đây đi, bây giờ không thích hợp cho lắm."
"Bình thường nhìn cậu dạn dĩ lắm mà, không ngờ tới là lá gan lại nhỏ như vậy." Vương Oánh vén tóc của mình, "Thịt đưa đến bên miệng rồi còn không dám ăn, hơn nữa cũng không cần cậu phải chịu trách nhiệm, sợ cái gì chứ."
Lâm Dật nghiêng người sang, đưa tay nâng cầm Vương Oánh lên, cười nói:
"Làm việc phải chú ý đến đạo nghĩa trên giang hồ, bằng không em sao có thể sống được cho tới bây giờ."
Vương Oánh nở nụ cười xinh đẹp, "Có lời này của cậu là đủ rồi."
Vương Oánh mở cửa xe xuống xe, đi vào tiểu khu của mình.
Sau khi đưa Vương Oánh về xong, Lâm Dật lái xe về nhà, bơi tại bể bơi vài vòng, lúc này anh cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nghĩ một lát mới biết là thiếu cái gì.
Nếu như Kỷ Khuynh Nhan ở đây,
Lại phối hợp với ánh trăng của đêm nay, thì thật là hoàn hảo.
Ong ong ong ——
Trên điện thoại di động vang lên tin nhắn từ WeChat, anh vừa cầm lên nhìn, phát hiện là Bách Điệp Quần người chơi game chung mình vừa mới kết bạn.
Bách Điệp Quần: "Đại thần, lên game cùng chơi đi."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Có thể đừng có dùng kiểu nói chuyện này được ko, bình thường một chút đi."
Bách Điệp Quần: "Tôi hôm nay rất vui, một người mà tôi đặt biệt ghét đã bị đuổi việc rồi, về sau ở chỗ làm tôi sẽ không còn gặp lại hắn nữa, nghĩ đến là cả người đều thoải mái."
Bách Điệp Quần: "Tôi cảm thấy tôi hôm nay có thể siêu thần."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Cô không siêu quỷ, đối với tôi đã là ban ơn lớn nhất rồi."
Bách Điệp Quần: "Không nên nói như vậy với người ta, tôi cũng đã rất nỗ lực mà."
Bách Điệp Quần: "Nhanh lên một chút vào trò chơi đi, tôi không thể đợi được nữa."
Mở app trò chơi, mới vừa vào Lâm Dật liền nhận được lời mời từ phía đối phương, hành trình ăn hành của hai người cũng chính thức bắt đầu.
(sau một tiếng ... )
Ẩn Kê Sí Bàng: "Ta con mẹ nó phục rồi, đánh ba ván, hai người đã thành siêu quỷ, lão tử thăng cấp thi đấu!"
Bách Điệp Quần: "Anh không cần mắng tôi nha, có thể là quá hưng phấn vì thế tôi có chút buông thả."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Cô chơi game mang theo não được không, đánh người cũng phải thông minh lên đi chứ "
Ẩn Kê Sí Bàng: "Đặc biệt đối diện với Doanh Chính đều sắp siêu thần rồi, cô định bắt anh ta làm gì?"
Bách Điệp Quần: "Bởi vì tôi dùng là Kinh Kha."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Cùng Kinh Kha thì có quan hệ gì?"
Bách Điệp Quần: "Kinh Kha giết Doanh Chính, đây là số mệnh."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Số cái con mẹ cô chứ mệnh, về sau đừng tìm lão tử chơi game nữa."
Lâm Dật tức giận trực tiếp thoát khỏi trò chơi, vốn là có thể thăng cấp, đều bị cô ta phá hủy.
Rất nhanh, trên điện thoại di động nhận được tin nhắn Wechat của đối phương.
Bách Điệp Quần: "Đại thần đừng nóng giận, tôi mời anh ăn cơm, địa điểm tùy ý anh chọn, chỉ cần anh đừng nóng giận là được."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Không có hứng thú."
Bách Điệp Quần: "Đừng nha, tốt xấu gì cũng cho tôi cơ hội cảm ơn anh đi, van cầu anh á."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Cho dù có gọi ba ba cũng vậy, cút sang một bên."
Bách Điệp Quần: "Ba ba."
Lâm Dật:...
Ẩn Kê Sí Bàng: "Ngươi trâu bò, đặt chỗ đi."
Bách Điệp Quần: "Buổi tối ngày mai lúc 5 giờ, ở Hải Thượng Nhân Gia thế nào?"
Ẩn Kê Sí Bàng: "Đó là nhà hàng theo kiểu tây? "
Bách Điệp Quần: "Đại thần ăn không quen cơm Tây ư?"
Ẩn Kê Sí Bàng: "Tôi sao cũng được."
Bách Điệp Quần: "OK, ngày mai không gặp không về."
Sau khi trò chuyện trên WeChat xong, Lâm Dật liền trở về biệt thự số ba, hôm nay ở lại đây.
Sáng ngày hôm sau rời giường, rửa mặt xong xuôi sau đó Lâm Dật lái xe đi tới trường Đại học Sư Phạm.
"Hả? Sao bàn làm việc của tôi đâu mất rồi?"
Nhìn thấy vị trí của mình không có gì, Lâm Dật hỏi.
"Thầy tiểu Lâm, lẽ nào anh đã quên sao, anh đã là Phó chủ nhiệm Uỷ ban đoàn trường, không thể cùng chúng tôi ngồi một chỗ được." Thạch Lỵ nói.
"Cô Thạch, cô cũng phải thay đổi cách xưng hô rồi, không thể kêu là thầy tiểu Lâm nữa, phải gọi Lâm chủ nhiệm rồi." Lý Hưng Bang cười nói.
"Anh Lý, anh cũng đừng có trêu đùa tôi nữa." Lâm Dật nói: "Gọi tôi là tiểu Lâm được rồi."
"Như vậy sao được, đây là quy củ." Lý Hưng Bang nói:
"Bàn làm việc của cậu, đã bị chúng tôi chuyển đến bên trong phòng làm việc rồi, cậu vào bên trong là thấy."
"Đổi chỗ khác được không?" Lâm Dật dò hỏi:
"Tôi cũng không muốn ở cùng phòng với một con cọp cái đang trong thời gian mãn kinh đâu, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, nhanh lên một chút giúp tôi dọn bàn ra đây đi."
"Anh nói ai là cọp cái vậy?"
Tô Cách từ ngoài cửa bước vào, liếc mắt nhìn Lâm Dật một cái.
Bên trong phòng làm việc yên lặng như tờ, ánh mắt đều hướng trên người Tô Cách.
Trạng thái này của cô ta, quả thật có chút cảm giác giống cọp cái nha.
Leng keng leng keng ——
Ngay lúc bầu không khí đang giằng co, điện thoại văn phòng Uỷ ban đoàn trường vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Xin chào, đây là văn phòng đoàn ủy của trường." Tống Giai đi tới tiếp điện thoại.
"Cô à, không xong rồi, Tiểu Vũ chuẩn bị nhảy lầu, các ngươi mau đến xem xem!"
"Cái gì nhảy lầu?"
Giọng Tống Giai bất ngờ nâng cao, hiển nhiên bị dọa cho sợ.
Những người ở trong phòng làm việc, cũng đồng thời bị dọa sợ đến ngây người.
Tất cả đều dồn ánh mắt lên người Tống Giai, muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Ừm, giống như là mấy sinh viên ra ngoài làm việc xảy ra chút vấn đề, trong điện thoại cũng nói không rõ ràng được, anh và chủ nhiệm Tô mau đến xem thử."
"Được, mọi người đừng có gấp, chúng tôi bây giờ đi qua!" Tống Giai nói: "Mọi người hiện tại đang ở đâu?"
"Chúng em đang ở trong căn phòng mà chúng em thuê."
"Được rồi, em trước ổn định Tiểu Vũ, chúng tôi bây giờ đi qua."
"Giai Giai, xảy ra chuyện gì vậy?" Khi Tống Giai cúp điện thoại, Tô Cách lên tiếng hỏi: "Ai gọi điện thoại tới vậy?"
"Là Lưu Dương gọi tới, nhưng tình huống cụ thể cũng không có nói rõ, hai người bọn họ đang ở phòng trọ, nói là vì chuyện việc làm, Tiểu Vũ muốn nhảy lầu."
"Nhanh đừng nói nữa, Giai Giai, Thạch Lỵ, chúng ta trước tiên đi qua đó xem sao." Nói xong, Tô Cách liếc nhìn Lâm Dật, "Anh cũng đi."
"Được!"
Lúc này, Lâm Dật sẽ không cùng Tô cách đấu võ mồm, bốn người tông cửa xông ra.
Một đường chạy tới bãi đậu xe, mọi người cùng nhau lên xe của Lâm Dật.
"Vị trí ở đâu?"
"Đường Tuyên Khách." Tống Giai nói.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Ai muốn nhảy lầu?." Lâm Dật vừa lái xe, vừa hỏi.
"Muốn nhảy lầu là nữ sinh tên là Tôn Hiểu Vũ, người gọi điện thoại tới là Lưu Dương, hai người bọn họ là học sinh tốt nghiệp ưu tú của năm nay, bọn họ thuê nhà ở riêng ngay sau khi học xong, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này."
Tôn Hiểu Vũ là hoa khôi của Đại học Sư Phạm, hơn nữa thành tích học tập cũng loại giỏi, được coi là niềm hãnh diện của trường Đại học Sư Phạm.
Về chuyện của cô ấy, Tô Cách và Tống Giai đều biết rõ, bao gồm cả chuyện các cô ấy thuê phòng ở đâu, đây đều là Tô Cách hỗ trợ tìm, giá cả thuê nhà không quá mắc.
"Cô mới vừa nói, là vì chuyện công việc Tôn Hiểu Vũ mới muốn nhảy lầu, cô ấy đang làm việc ở nơi nào?"
"Tập đoàn Trung Hán, chủ nhiệm Lâm hẳn là đã nghe nói qua, đây là một ty đầu tư đặc biệt nổi tiếng." Tống Giai nói.
"Với việc là sinh viên chưa tốt nghiệp, đã được tuyển vào trong Tập đoàn Trung Hán làm việc, Tiểu Vũ là người đầu tiên làm được như vậy."
"Bên trong Tập đoàn Trung Hán?" Lâm Dật lẩm bẩm một câu, đây không phải là công ty của Tần Hán sao?
"Được rồi, không nói chuyện khác nữa, qua đó xem một chút chuyện gì xảy ra."
"Ừ."
Khi ba người vừa tới nơi hai sinh viên ở thì phát hiện phía dưới đứng đầy người, cảnh sát đã phong tỏa khắp nơi, phía dưới bày sẵn giường khí, để phòng phát sinh bất trắc.
Ngẩng đầu hướng về trên lầu xem xét, có thể thấy rõ ràng, ở vị trí mái nhà, có một bóng người đang đứng, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đó là Tôn Hiểu Vũ mà trong miệng Tống Giai nhắc tới.
"Các ngươi là đang làm gì? Đều lui ra ngoài hết đi!" Cảnh sát lớn tiếng quát.
"Xin chào, đồng chí cảnh sát, trên đỉnh tòa nhà là sinh viên trường đại học Sư Phạm chúng tôi, tôi là cô giáo của cô bé ấy, anh có thể để cho chúng tôi đi vào không?" Tô Cách nói: "Chúng tôi muốn đi lên khuyên nhủ em ấy, chắc sẽ có hiệu quả."
Biết được thân phận của Tô Cách, cảnh sát biểu lộ hòa hoãn không ít.
"Các ngươi chờ chút, tôi nói với cục trưởng việc này."
"Được."
"Không cần nói, các ngươi đi theo tôi."
Vào lúc hai bên thương lượng, một người đàn ông trung niên đi tới nói.
Xem khí chất của ông ấy và giọng nói không thể nghi ngờ đây chắc là cục trưởng rồi.
"Cảm ơn."
Dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, bốn người Lâm Dật được đưa lên đỉnh tòa nhà.
"Cô giáo Tô, cô giáo Tống, cô giáo Thạch."
Nhìn thấy ba người Tô Cách, một cô gái tóc ngắn nước mắt dàn dụa, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Tô Cách nhìn cách đó không xa là Tôn Hiểu Vũ, tim đập thình thịch.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Công việc của Tiểu Vũ không phải rất tốt sao, như thế nào lại có ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân như vậy?"
"Tình huống cụ thể em cũng không quá rõ ràng, em hôm nay thay ca nghỉ ngơi, ở nhà ngủ, liền thấy Tiểu Vũ khóc lóc trở về, em hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì? Cô ấy cũng không nói, sau đó liền trở về phòng của mình, sau đó hình như còn cùng với người bạn trai cãi nhau một trận, cô ấy liên tục nhắc đến về công việc, em đoán có thể là có bất hòa trong công ty."
"Được, cô biết rồi."
Nói xong, Tô Cách đi về phía trước vài bước.
"Tiểu Vũ, em bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, cô làm chủ cho em được không?"
------
Dịch: MBMH Translate