Đối mặt với thiếu phụ như Vương Oánh, Lâm Dật vẫn giữ thái độ bảo thủ, lập tức thay đổi đề tài.
"Chị Oánh, tốt xấu gì bây giờ chị cũng là quản lý bộ phận tiêu thụ, chị đi xe máy làm gì? Dù sao cũng phải cần một chiếc xe phù hợp với thân phận của chị chứ."
Bởi vì không có xe, Vương Oánh thỉnh thoảng đi xe máy đến nơi làm việc.
Ngược lại không phải bởi vì tiết kiệm tiền, chủ yếu là không kẹt xe, với thuận tiện.
"Kỳ thực chị cũng có dự định mua xe, nhưng mới vừa thăng chức liền mua xe, có chút quá kiêu căng rồi, chị chỉ muốn đợi thêm một chút thời gian nữa."
"Quản nhiều như vậy làm gì, người không vì mình trời tru đất diệt, mình cảm thấy thoải mái là được rồi." Lâm Dật khuyên nhủ: "Hôm nay không còn sớm, hôm nào khác chúng ta lại đi vòng vòng."
"Được, chị nghe lời cậu."
Rất nhanh, Lâm Dật đã lái xe đến trước nhà Vương Oánh.
Căn nhà của Vương Oánh không quá lớn, diện tích gần 60m2, đương nhiên không thể so sánh với Cửu Châu Các về diện tích được.
Nhưng ở một nơi như Trung Hải tấc đất tấc vàng, muốn sở hữu một ngôi nhà cỡ này cũng phải tốn ít nhất 5 triệu.
Trong phòng khách có chút lộn xộn, quần áo của Vương Oánh ở khắp mọi nơi, thậm chí còn có thể nhìn thấy nội y màu sắc khác nhau, phù hợp lối sống của một người phụ nữ sống một mình.
"Tiểu Dật, để cậu chê cười rồi, chị không biết cậu sẽ đến, nên không có dọn dẹp qua."
Nói thì nói như thế, nhưng Vương Oánh cũng không có dự định thu hồi nội y.
"Không có chuyện gì, nhà em cũng như vậy." Lâm Dật cười nói.
"Chị sẽ không khách khí với cậu, trong tủ lạnh có dưa hấu, còn có đồ uống, cậu tự lấy dùng nha."
Lúc nói chuyện, Vương Oánh mở ra nút buộc quần áo, hai bé thỏ trắng tùy y nhảy theo ra ngoài, nhưng Vương Oánh lại không hề để ý.
"chị đi tắm, sau đó chúng ta liền đi, chị hôm nay mời cậu ăn một bữa tiệc lớn."
"Vậy em sẽ không khách sáo với chị."
Sau đó Vương Oánh bước vào phòng tắm, ngay sau đó nghe thấy tiếng nước chảy khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Lâm Dật mở tủ lạnh ra, chuẩn bị ăn chút dưa hấu,
Trời quá nóng, anh muốn giải tỏa cơn khát.
Nhưng khi mở tủ lạnh ra, anh phát hiện tình huống ý nghĩ của Vương Oánh cùng Kỷ Khuynh Nhan gần như giống nhau, có một vài đôi tất chưa mở bao được để dưới ngăn mát tủ lạnh.
Trong nháy mắt dục vọng ăn dưa hấu của Lâm Dật bị dập tắt, anh lập tức uống một cốc nước tại máy đun nước.
Gần 20 phút, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngừng lại, không bao lâu sau Vương Oánh bọc một cái khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra.
Một làn hơi nước nhàn nhạt bay ra khỏi bờ vai trắng như ngọc.
Mặc dù ngoại hình của Vương Oánh không quá kinh diễm bằng Kỷ Khuynh Nhan, nhưng toàn thân cô ấy toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ đã có chồng.
Cái cảm giác này, Kỷ Khuynh Nhan không thể sánh bằng.
"Tiểu Dật, đến phòng của chị đi."
"Hả?" Lâm Dật có chút sững sờ, "Chị Oánh, đây là nhà của chị, không tốt lắm đâu."
"Cái tên xú tiểu tử này, nghĩ đi đâu vậy?." Vương Oánh cười nói: "Lại đây giúp chị chọn một bộ quần áo."
"Hóa ra là như vậy."
Lâm Dật và Vương Oánh đi tới phòng ngủ chính, anh bất ngờ phát hiện, trên giường chỉ có một cái gối.
Cho dù chồng đi công tác, cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Vương Oánh không để ý những chi tiết kia, mở tủ quần áo của mình ra.
"Quần áo của chị đều ở đây, giúp chị chọn một bộ đi."
Tủ quần áo của Vương Oánh rất ngăn nắp, không bừa bộn giống như trong phòng khách.
"Chiếc váy đỏ thẫm này được không?"
"Được, chị nghe lời của cậu, sẽ mặc cái này."
Theo lời Lâm Dật nói, Vương Oánh lấy chiếc váy màu đỏ thẫm lấy ra, sau đó chỉ phía dưới tủ quần áo mấy cái hộp nhỏ, nói:
"Cái này có cần hay không lại chọn một cái?"
"Co cái gì ở đây?"
"Cậu xem một chút liền biết là cái gì." Vương Oánh cười tủm tỉm, mở mấy cái cái hộp nhỏ ở phía dưới tủ quần áo ra.
Lâm Dật suýt chút nữa phun máu, bên trong đều là nội y của Vương Oánh, đủ mọi màu sắc, kiểu dáng gì cũng có.
"Này, coi như xong đi, vẫn là chị Oánh tự mình chọn đi."
"Đều là người trưởng thành, thẹn thùng cái gì chứ." Vương Oánh trêu ghẹo nói: "Được rồi, đi ra ngoài trước đi, chị thay quần áo xong hai chúng ta liền đi."
"Ừm."
Đáp một tiếng, Lâm Dật từ phòng ngủ đi ra.
Mười mấy phút sau, Vương Oánh thay xong quần áo từ trong phòng đi ra.
Váy không phải kiểu ôm sát, nhưng bởi vì Vương Oánh vóc người đẫy đà, mặc lên cảm giác là bộ váy ôm sát người hơn.
Lại phối hợp với tất đen, đem khí chất của phụ nữ có chồng, tôn lên vô cùng nhuần nhuyễn.
Về phần mặc bên trong là cái gì, Lâm Dật cũng không biết.
Nhưng nếu như Lâm Dật hỏi, đoán chừng Vương Oánh cũng sẽ nói cho anh biết.
"Đi thôi, chị đã đặt chỗ rồi, Đường Hải Phong."
"Đường Hải Phong? đó là địa điểm ăn hải sản, giá cả có vẻ như không hề rẻ."
"Chị nói rồi mời cậu ăn bữa tiệc lớn mà, tuyệt đối không thể qua loa, đi thôi."
Nói xong, hai người cùng nhau xuống lầu, lên xe Zonda của Lâm Dật.
Đường Hải Phong diện tích rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, gần như sánh ngang với nhà hàng đồ nướng của Tần Hán.
Vương Oánh đặt một chỗ ngồi trên tầng ba, bởi vì phí phục vụ tương đối hơi cao, không có nhiều người, lại rất sạch sẽ.
Vương Oánh cẩn thận, gọi rất nhiều đồ tốt, một bữa cơm ít nhất cũng phải hơn một ngàn.
"Tiểu Dật lát nữa còn phải lái xe nên chị lấy trà thay rượu, mời cậu một ly nhé."
"Chị khách sáo cái gì chứ? Em chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, không có gì lớn."
"Nhưng nếu như không có cậu nói tốt cho chị, chị cũng không làm được quản lý bộ phận tiêu thụ." Vương Oánh thần bí nhìn Lâm Dật, "Tiểu Dật, chị nhớ ngày hôm qua, sau khi kết thúc tiệc rượu. Kỷ tổng liền đi lên lầu khách sạn, không phải là đi tìm cậu đấy chứ? "
"Ừm." Lâm Dật không giấu giếm.
"Vậy cậu và Kỷ tổng không phát sinh chút gì sao?"
"Chị Oánh, chị cũng quá nhiều chuyện rồi." Lâm Dật dở khóc dở cười nói.
"Cái này có gì đâu, vóc người Kỷ tổng tốt như vậy, em nên hưởng thụ đi." Vương Oánh nháy mắt ra hiệu nói: "Hơn nữa chị xem cậu hôm nay trạng thái tốt như vậy, thể lực rất tốt nha."
"Chị Oánh, chị nghĩ nhiều rồi, em thật không có làm gì hết, chỉ là đi ngủ thôi."
"Không phải chứ, miếng thịt ngon trước mặt cậu, cậu cũng không ăn?"
"Em ngược lại thật ra rất muốn ăn, nhưng người ta không cho cơ hội."
"Cậu nói như vậy cũng đúng, Kỷ tổng không phải là người tùy tiện." Vương Oánh cởi bỏ giày cao gót ra, dùng đôi chân đang mang tất chân cọ xát trên đùi Lâm Dật, "Vậy cái kia không phải cậu nín đến hỏng rồi chứ."
"Chị Oánh, chị đừng như vậy em sẽ hiểu lầm đó."
"Sợ cái gì, hiểu lầm liền hiểu lầm thôi." Vương Oánh nói ra: "Dù sao chị với chồng chị cũng như sống ở hai nơi riêng biệt, nhà đối với chị và anh ấy cũng giống như khách sạn mà thôi, chỉ là cùng nhau ở chung ngôi nhà để sinh hoạt."
"Không phải chứ, các ngươi có mâu thuẫn sao?"
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, vẫn là lần đầu tiên nghe Vương Oánh nói về chuyện trong nhà.
"Từ lần đầu tiên anh ấy vượt qua giới hạn, tình cảm của bọn chị liền tan vỡ, tuy rằng mặt ngoài không có gì, nhưng cũng không thể trở lại được như lúc trước nữa."
"Có một người vợ xinh như hoa như ngọc như thế mà có thể ra ngoài ngoại tình được sao?"
Chuyện như vậy, Lâm Dật thật không thể nào hiểu được.
"Đàn ông không phải đều yêu thích những điều mới mẻ sao?" Vương Oánh cảm khái nói:
"Cảm giác mới mẻ vừa qua, trong lòng liền ngứa ngáy, cho nên hơn hai năm qua, bọn chị cũng không có quá nhiều giao tiếp, cảm tình càng ngày càng nhạt, nếu như hai năm trước, không phải anh ấy quỳ xuống cầu xin chị, có khả năng đã sớm ly hôn rồi."
------
Dịch: MBMH Translate